Từ ngự uyển trở về, Hoàng đế đối với Hạ Hầu Phái nuông chiều nhiều hơn.
Hạ Hầu Phái cần bộc lộ tài năng, cũng không thích hợp độc chiếm Thánh sủng.
Bất luận kẻ nào, chỉ cần đạt được yêu mến độc nhất của Đế vương, liền sẽ cùng chư vương đối lập. Hạ Hầu Phái biết rõ, dù chắc chắn như tường, cũng đánh không lại tất cả mọi người.
Thái tử hôm nay tình cảnh lúng túng, cũng là vì vậy.
Thời cơ đang trước mắt, Hạ Hầu Phái làm sao bước vào vết xe đổ của Thái tử? Bởi vậy, mỗi lần Hoàng đế triệu kiến, cô đều nghĩ biện pháp lôi kéo Thập nhất lang. Hạ Hầu Cấp cảm kích cô, Hạ Hầu Thứ cùng Hạ Hầu Trung thấy vậy, cũng dần dần suy yếu kiêng kị cô, có kỳ ngộ tốt lại không biết nắm chặt thiện cảm Thánh nhân, trái lại còn đẩy cho người khác, Thập nhị lang dũng khí chưa đủ. Mà trận chiến đoạt vị này là cuộc chiến sinh tử, không thể... thiếu khí thế đập nồi dìm thuyền, cô dũng đảm lược.
Ngày hôm đó, Hoàng đế lại gọi Hạ Hầu Phái đến.
Vào hè, Hạ Hầu Phái liền học đánh cờ. Hoàng đế nói: "Đánh cờ, đánh chỗ nào, một người vùi đầu khổ học cũng không thành, cần thường xuyên đối chiến mới có ích." Hoàng đế nói xong, nghĩ mình cũng lâu không có cùng người đánh cờ rồi, nhất thời ngứa nghề, liền quay đầu cùng Triệu Cửu Khang nói, "Đi đem bàn cờ Hán vương tiến cống lấy ra."
Triệu Cửu Khang chứa đầy ý cười, vui cười mà tự mình đi lấy.
Hạ Hầu Phái nhìn thân ảnh hắn biến mất sau rèm cửa, nhớ lại mấy lần nghĩ cách kéo theo Thập nhất lang, nếu nhiều lần, Thánh nhân cũng không phải người ngu ngốc, sao có thể không sinh nghi? Liền an vị mà ngồi, gương mặt nghiêng nghiêng, gò má hưng phấn nói: "Hán vương thúc tiến cống? chắc chắn là vật tốt, hôm nay được chiêm ngưỡng á."
Cởi mở, khờ khạo, đúng mực, không liều lĩnh, từ khi còn bé đã hiểu được hết. Những năm qua Hạ Hầu Phái bày ra linh khí làm Hoàng đế nghi kỵ, trước mắt lại thành chỗ khả quan, khiến Hoàng đế thấy thuận mắt.
Hoàng đế không khỏi đem Thái tử cùng Hạ Hầu Phái so sánh, Thập nhị lang dù tốt, nhưng chưa đủ, tuổi tác quá nhỏ, mà Thái tử mặc dù nhân từ nương tay, lòng dạ đàn bà, nhưng triều chính lại không xuất hiện sai lầm.
Triệu Cửu Khang lấy bàn cờ mang lên.
Hoàng đế cười vang nói: "Cho ngươi mở rộng tầm mắt. Để trẫm cùng ngươi chém giết một bàn."
Khay Cờ tướng thả đến giữa bàn nhỏ, đem hai bình quân cờ đen trắng đặt bên cạnh Hoàng đế và Trọng Hoa. Triệu Cửu Khang nghe thấy lời ấy, thần sắc trên mặt không thay đổi nhưng trong lòng đã rất kinh dị. Hắn hầu hạ Hoàng đế hơn hai mươi năm, nhớ lại năm đó Cao hoàng đế còn sống, mới thấy Thánh nhân cùng Cao hoàng đế đánh cờ một lần.
Triệu Cửu Khang dọn xong quân cờ, phảng phất vô ý nhìn Hạ Hầu Phái một lần, rồi bó tay lui đến một bên, chờ đợi phân công.
Người có mưu lược, phần lớn yêu cờ.
Hoàng đế rất yêu cờ, chẳng qua đường cờ là đường mưu. Không muốn Thánh tâm bị người dòm phá, Hoàng đế nhiều lúc nhàn hạ một mình đánh cờ nghiên cứu, chứ không cùng người đánh cờ.
Thái độ Hạ Hầu Phái không có nửa điểm khiếp nhược, cười híp mắt nói: "Đa tạ A cha chỉ giáo."
Đánh cờ, là việc trầm tĩnh.
Trong điện chỉ có tiếng vang thanh thuý của quân cờ hạ xuống.
Hạ Hầu Phái mới nhập môn đánh cờ, còn chưa nhận thức được tinh diệu trong đó. Đánh chừng ba mươi quân liền hiện ra mệt mỏi. Hoàng đế hí khúc Liên Hoa Lạc (ý là điêu luyện), nhanh lợi hại chuẩn, trực kích tử huyệt, cũng không bởi vì Hạ Hầu Phái là con hắn hoặc Hạ Hầu Phái là nhập môn mà hạ thủ lưu tình, thẳng đến khi Hạ Hầu Phái sắp chết, mới chậm xuống thế công. Hắn vuốt vuốt râu, cười đến rất đắc ý: "Thập nhị lang suy tàn khó thu."
Hạ Hầu Phái mím môi, mắt nhìn chặt chẽ bàn cờ, lại đánh một quân.
Hoàng đế vừa nhìn, cười to: "Không hối hận, nước đổ khó thu." Quân cờ này đánh xuống, thua không nghi ngờ.
Hắn dễ dàng mà đánh 1 quân, cho rằng nắm chắc thắng lợi trong tay. Một người nhập môn, vốn không phải đối thủ của hắn, có thể chống đỡ trong chốc lát, đã là khó có được.
Ai ngờ ngay lúc hắn thu tay lại, liền thấy trong mắt Hạ Hầu Phái toát ra hoàng quang giảo hoạt, Hoàng đế hơi thở ngưng tụ, nhìn bàn cờ, quả nhiên thấy Hạ Hầu Phái tìm đường sống trong chỗ chết, thay đổi suy tàn mà khởi sinh.
Cô lại, bày trận để hắn chui qua? Hoàng đế trợn mắt há hốc miệng, lập tức cười ha ha. Có người dám đặt bẫy hắn!
Hạ Hầu Phái lớn mật đương nhiên bị Thánh nhân cao cao tại thượng coi thành thẳng thắn dốc sức. Không nghĩ cùng tiểu nhi đánh cờ, cũng có vui thú. Hoàng đế hồi phục lại chăm chú đánh cờ.
Cuối cùng, tất nhiên là Hạ Hầu Phái thất bại, thua mười quân, nhập môn như thế đã là cực kỳ làm cho người lau mắt mà nhìn.
"Không tệ không tệ, ý cờ rất tốt, chính là thiếu chút hỏa hầu." Hoàng đế tán thưởng không thôi.
Hạ Hầu Phái nghiêm túc hồi tưởng một vòng, mức độ quân cờ có thể nhìn ra tâm tính một người. Cô vẫn chưa thỏa mãn nói: "Nếu A cha có thể lại chỉ giáo, nhi nhất định năng lực tăng mạnh."
Hoàng đế tâm tình tốt, đang muốn trêu ghẹo vài câu, Triệu Cửu Khang bỗng nhiên vội vã tiến đến, đem 1 đạo tấu chương giơ cao khỏi đỉnh đầu, bẩm: "Thánh nhân, có tấu gấp."
Giữa lông mày Hoàng đế hơi trầm xuống, xoay đầu lại từ trong tay Triệu Cửu Khang cầm tấu chương, lật ra xem.
Có thể vượt qua quy củ đưa tới tấu gấp thì hẳn là việc lớn. Hạ Hầu Phái thu hồi cười, ngồi nghiêm chỉnh, cảm thấy nghĩ ngợi, đợi A cha xem xong, cô liền cáo lui.
"BA~!" Một tiếng vang thật lớn. Hoàng đế một chưởng đánh vào trên bàn, quân cờ trên bàn đều rung lên. Trên mặt hắn mây đen giăng đầy, đã xuất hiện phẫn nộ.
Hạ Hầu Phái nhìn tấu chương trong tay Hoàng đế một lần, yên lặng mà đứng dậy, đi đến một bên.
Hoàng đế phát hoả, đôi mắt hung ác nham hiểm lóe lên sát ý trầm lắng, hiển nhiên đã có chủ trương. Hắn trầm giọng nói: "Đi, gọi Thừa tướng, Tả phó xạ cùng Ngự sử đại phu đến "
Triệu Cửu Khang lĩnh mệnh, hướng phía dưới mắt nháy một cái, liền có tiểu thái giám đi làm.
Đợi ba vị trọng thần đến còn chút thời gian, Hạ Hầu Phái thừa lúc nói: "A cha có chuyện quan trọng, nhi liền cáo lui trước."
"Ân." Hoàng đế lên tiếng, không biết suy nghĩ cái gì, lúc Hạ Hầu Phái xoay người, lại nghe được Hoàng đế đột nhiên nói, "Chậm đã."
Hạ Hầu Phái dừng lại, ung dung mà xoay người làm vái chào: "A cha?"
Hoàng đế nhìn cô, lúc cô vừa sinh ra, hắn chẳng qua là vội vàng thoáng nhìn, ôm cũng không có ôm liền giao cho Hoàng hậu. Trong nháy mắt, thời gian cực nhanh, cô trưởng thành, đám con của hắn đám đều cao lớn hơn, có tuổi cùng chí hướng của riêng mình.
Chư vương mưu tính cái gì, Hoàng đế sao có thể không biết? Nhưng mà, mặc dù hắn giết huynh đệ, đến phiên con mình, hắn không muốn thấy các con thủ túc tương tàn. Càng sâu chính là, hắn không thể khoan dung bất kì kẻ nào trên đời thoát ly khỏi khống chế của hắn.
"Ngươi cũng biết tấu chương viết cái gì?"
Hạ Hầu Phái trung thực nói: "Nhi thần không biết."
Hạ Hầu Phái kinh ngạc, cũng không ngay lập tức tiếp nhận, ngẩng đầu không hiểu nhìn về phía Hoàng đế. Hoàng đế thần sắc bình tĩnh, như cũ đưa tay, ý tứ dễ hiểu.
Hạ Hầu Phái không chần chừ nữa, hai tay tiếp nhận, cúi đầu đọc nhanh như gió. Trong nội tâm cô sớm có chuẩn bị, hẳn là liên quan đến Giao Tiết. Nhìn xong, cô biểu hiện ra vừa đúng khiếp sợ cùng phẫn nộ: "A cha!"
"Ngươi nghĩ sao?"
"Có thể nhẫn nại, không thể nhẫn nhục!" Hạ Hầu Phái tức giận nắm tay, "Nếu tấu chương là thật, nhất định phải đem quận trưởng Giao Tiết hỏi tội! Lương thảo là gốc của quân, hắn dám vì bản thân tư lợi mà đổi quân lương, quả thực không có nhân tính, đáng chết!"
Quận trưởng Giao Tiết đổi quân lương, làm hàng giả đem thay rồi bán đổi tiền, lương thực thấp kém bị sung làm quân lương cho các tướng sĩ ăn. Nếu ăn phải cái gì xấu, 17 vạn quân sĩ khí lực khỏe mạnh, liền bị hủy bời tham lam của hắn.
Hoàng đế cũng hận, hắn bình ổn tinh thần, nhớ tới một chuyện, hoài nghi mà hỏi thăm: "Trẫm nhớ rõ, quận trưởng Giao Tiết là người cũ của Đông cung?"
Một khi liên lụy tới Đông cung, việc này càng không tầm thường. Hạ Hầu Phái thầm nghĩ bám mùi, việc chán ghét lại gọi cô luyên luỵ. Hoàng đế đã hỏi, cô không thể không đếm xỉa đến. Hạ Hầu Phái liền nói: "Các bộ thuộc Đông cung đã có mấy chục, lại thêm người từng tại Đông cung nhậm chức, trước mắt điều đi, đã hơn trăm người. A huynh sao có thể quan tâm hết? Huống hồ quận trưởng Giao Tiết đã xa Đông cung, hắn làm cái gì, A huynh như thế nào biết được?"
Hoàng đế liếc cô một cái: "Ngươi nghĩ thế?"
Hạ Hầu Phái e ấp: "Nhi thần nghĩ nông, tội của thần cũng là tội của quân, thì không công bằng. Quận trưởng Giao Tiết từng là thần tử của Đông cung, nhưng hắn vẫn luôn là thần tử của bệ hạ."
Nói chuyện bằng lương tâm trách không đến đầu Thái tử, nhưng có một câu Hạ Hầu Phái không nói. Thần tử của Đông cung, cũng không phải là Thái tử chọn, đều là Hoàng đế chọn đấy.
Hoàng đế nhìn cô, Hạ Hầu Phái bưng tấu chương, khom người lui về.
Hoàng đế thật lâu không nói, cô cũng không bối rối, vẫn là vững vàng mà cầm tấu chương.
Nếu trước mắt là Nhị lang Tam lang, bọn hắn sẽ nói như thế nào? Nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, hay là ngôn từ mơ hồ chỉ tốt bề ngoài, hay là như Thập nhị lang luận sự thanh minh thay Thái tử? Trong mắt Hoàng đế hiện lên một chút tàn khốc, một lát sau lại hoà dịu xuống, đưa tay tiếp nhận tấu chương, hướng bên cạnh đưa, Triệu Cửu Khang vô cùng có ánh mắt tiến lên tiếp nhận.
"Ngươi về trước đi, ngày sau ta sẽ cùng ngươi đánh cờ." Hoàng đế ấm giọng nói.
Hạ Hầu Phái không cười, chắp tay nói "Nhi cáo lui", liền lui xuống.
Không lâu sau, ba vị trọng thần vì triệu tập mà đến.
Hoàng đế cũng không nhắc đến Thái tử, hắn vốn cũng không cho rằng việc này do Thái tử sai khiến, Thái tử làm không nổi loại sự tình này. Nhưng mà, qua chuyện này, Thái tử ở trong lòng Hoàng đế nhàn nhạt mà có thêm một số điểm trừ như nhận thức người không rõ, dùng người không đúng, điều khiển lung tung.
Việc Giao Tiết cũng không khó giải quyết. Xét thấy sự tình trọng đại, Hoàng đế phát binh, đem quận trưởng Giao Tiết áp giải vào kinh hỏi tội, mọi việc của Giao Tiết giao cho quận thừa cùng quận úy tạm để ý, mặt khác lại cho nghe ngóng quân đội, âm thầm tra một chút, khí lực quân sĩ có bị hao tổn hay không.
Nhưng mà, việc này lại không chỉ có thế mà thôi.
Hoàng đế có thể nghĩ đến quận trưởng Giao Tiết từng là người cũ của Đông cung, người khác đương nhiên cũng biết. Nhưng vẫn chưa có ai mắt mở không ra đem trách nhiệm đẩy đến trên người Thái tử, Ngự sử đại phu Tô Sung cực kỳ thương quốc thương dân, vẻ mặt trung thần tận lực đảm nhiệm chức vị: "Quận trưởng Giao Tiết, cựu thần Đông cung, hành động như thế không giống hành vi thường ngày, Đông cung, là trữ vị, sao có thể để như thế? Thần vì Đông cung mà nghĩ, mời kiểm tra các bộ thuộc Đông cung, chớ để Thái tử bị tiểu nhân vờn quanh."
Lời vừa nói ra, Đại lý tự Khanh kiên quyết phản đối: "Thần tử của Đông cung, làm sao có thể nói kiểm tra liền kiểm tra? Để Thái tử ở chỗ nào?"
Kiểm tra xong thì cái gì xảy ra? Phẩm đức có thể kiểm tra xong sao? Chỉ có thể ra chiêu bài khảo thi tài hoa, thần tử của Đông cung, chỉ cần không phải hỗn tạp, ai không học phú ngũ xe (học 5 xe sách)? Việc này thực tế chỉ làm cho thể diện Thái tử mất sạch, không có uy tín!
Thái tử ngồi cũng lộ vẻ nôn nóng.
Cao Tuyên Thành ra khỏi hàng nói: "Lời Tô đại phu không ổn."
Tiếp theo, có người nhao nhao đồng ý. Cũng có người lấy ra đủ loại lý do, nói rõ muốn khảo nghiệm đại thần Đông cung.
Lòng bàn tay Thái tử thấm ra mồ hôi lạnh, hắn ngồi không yên, quay đầu nhìn về phía Hoàng đế, nói: "Thánh nhân, các bộ của nhi đều là thế hệ tài học, phẩm hạnh đoan chính, quân tử sống trên đời không thẹn với thiên địa, há có thể cho phép người ác tâm phỏng đoán? Khinh người quá đáng!"
Hoàng đế nhàn nhạt liếc nhìn hắn, không nói.
Tô Sung lại nói: "Hôm nay là thần tử Đông cung, ngày mai là cột trụ vì nước, nếu không có tài đức, bọn thần sao có thể yên tâm? Chẳng qua là thử một lần, người có tài đức vừa vặn được chứng nhận, hạng người vô năng sẽ bị khiển trách. Tâm thần một mảnh trung trinh vì Thái tử suy nghĩ, không biết Thái tử vì sao nói thần khinh người!"
Hoàng đế nheo mắt, Cao Tuyên Thành thấy vậy, thầm nghĩ không tốt.
Đại thần Đông cung, đương nhiên là tâm phúc của Thái tử, Thái tử đăng cơ thì cũng tự nhiên cũng theo nước lên thuyền trở thành cột trụ quốc gia. Nhưng hôm nay, Hoàng đế khoẻ mạnh, nói như vậy quá mức bất kính, đó là tình cảnh sau khi Hoàng đế băng hà mới có thể xuất hiện, ai nguyện ý nghe người ta miêu tả cục diện sau khi mình chết mới có?
Quả nhiên, Hoàng đế ung dung nói: "Theo Tô khanh nói, khảo thi chư thần Đông cung." Hắn một mặt nói, một mặt đem phương thức khảo thi định ra, "Tần khanh nghĩ đề giao cho trẫm, ngày mai trình lên, mỗi ngày khảo thi ba cái, chúng ta quân thần cùng nhau kiểm tra, tránh bỏ qua hiền tài, cũng không lưu lại kẻ thường."
Hoàng Đế đã quyết định, nhưng ứng đối có chút công chính, tránh khỏi người tận lực gây khó dễ cho Đông cung. Chư thần tìm không thấy lý do để phản đối.
Sắc mặt Thái tử xiết chặt, lộ ra không ngờ.
Thần sắc biến hóa này không trốn được mắt Hoàng đế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT