Lan ngẩn người, không ngờ được Huy lại yêu cầu như vậy, có chút mất tự nhiên, hai má cô nóng ran, vừa muốn đồng ý vì người ta là khách, vừa muốn không đồng ý vì người ta là đối tượng mà cô đã từ chối trước đây, quả thật không hợp lí cho lắm.

Cô ho một tiếng, khẽ hắng giọng: "Không thể, anh chỉ được ngồi dưới đất."

Huy rũ mắt, cụp vai, à lên một tiếng, sau đó như con mèo nhỏ bị lạc đường mà tụm chân ngồi vào một góc. Anh mím môi, kéo cao áo khoác lên cổ, vai run lên, còn cố tình ho vài tiếng, cậu thở dài, ánh mắt đáng thương nhìn Lan.

"Thật sự không được sao?"

Lan lắc đầu, giọng chắc nịch: "Không được."

Huy lại ho khụ khụ vài tiếng, phát hiện đáy mắt Lan đã có chút lay động, anh âm thầm cong môi, bắt đầu màn đánh đòn vào tâm lí cuối cùng.

"Anh chỉ sợ... nếu mình bị cảm, sẽ ảnh hưởng đến em và Phong. Lúc đó... lúc đó anh sẽ rất áy náy."

Khóe miệng cô giật giật, thật sự sẽ lạnh đến mức bị cảm à, không phải trong nhà vẫn mở máy sưởi bình thường đó sao. Lại nhìn đôi mắt lờ đờ mệt mỏi của Huy, Lan thờ dài, chỉ tay vào Huy, sau đó lại chỉ tay lên ghế.

"Anh, lên đây ngồi."

Huy cong cong khóe mắt, chậm ra đứng dậy, cố làm ra vẻ bản thân đang rất mệt mỏi mà tiến đến gần cô, Huy ngồi nhẹ xuống, Lan theo đà cũng nhích sang bên cạnh, cố gắng kéo xa khoảng cách của hai người hết mức có thể.

Thấy dáng vẻ lo lắng sợ sệt của cô, niềm vui trong mắt anh nhạt đi, anh tựa lưng vào ghế, hai chân vắt chéo, hai ngón tay thon dài khép lại đặt lên lông mày, lẳng lặng nhìn cô, trông bộ dạng rất chi là "đểu".

Huy cười mỉm, đột ngột tiến sát lại gần Lan, khẽ trầm giọng một tiếng:

"Lan này."

Lan đang xem ti vi, thấy người bên cạnh đột nhiên sáp tới thì nắm chặt tay thành nắm đấm, cô nhoài người né tránh.

"Làm gì? Anh muốn chết sao?"

Huy tức đến bật cười, quay trở lại dáng vẻ nghiêm chỉnh như ban đầu, anh nhấc mi mắt:

"Chuyện anh tỏ tình với em, và chuyện em từ chối anh."

Nghe đến chuyện này, trái tim Lan đánh thót, cánh tay đang dơ trên không trung khẽ khựng lại, Lan có chút mất bình tĩnh, cô vội ngồi thẳng lưng, khe khẽ liếm đôi môi khô khốc, lẳng lặng lắng nghe lời anh nói.

Nhận ra đôi mắt to tròn kia đang chăm chú nhìn mình, hầu kết anh khẽ động, Huy thu mình ra phía sau, cảm nhận cổ họng đang dần khô khốc từng chút một.

Lan cố kiềm sự kích động trong lòng: "Sao vậy, anh tiếp tục đi."

Huy thở nhẹ ra một hơi: "Anh mong rằng em sẽ quên nó đi."

Bởi vì để bắt đầu một cuộc theo đuổi mới, anh bắt buộc em phải quên đi, như vậy kết thúc của hai cuộc theo đuổi mới có khả năng khác nhau. Lần trước em từ chối anh, lần này anh cũng sẽ kiên quyết theo đuổi em đến cùng.

Lòng Lan chùng xuống, không hiểu sao trong lòng cô lại có chút khó chịu, thêm vào đó nỗi mất mát càng lan rộng nhiều hơn. Lan lắc lắc đầu, muốn gạt bay đi những suy nghĩ kì lạ ra khỏi đầu mình. Lan gật đầu, đáp vâng một tiếng.

"Vả lại anh có một yêu cầu."

Hà Lan ngước mắt, tiêu cự dần thu hẹp lại.

Huy kéo dài câu đề nghị, tuy vậy giọng điệu vẫn có chút miễn cưỡng:

"Anh muốn em và anh quay trở lại làm đối thủ của nhau."

Lan dừng lại vài giây, cô câm nín nhìn anh, âm thầm nguýt Huy một cái, lớn đầu rồi mà còn chơi trò này, tuy nghĩ vậy nhưng cô vẫn thản nhiên đồng ý, đối thủ của nhau còn đỡ hơn mối quan hệ hiện tại, nhận ra sự thay đổi này nên trong lòng Lan cũng thoải mái hơn không ít.

Bàn bạc xong mọi chuyện, hai người chia nhau ra làm việc, Lan coi ti vi, Huy bận gõ bàn phím điện thoại, không biết anh còn nhắn tin cho ai vào tối muộn này, chỉ thấy dường như anh rất tập trung, Lan chỉ hơi tò mò chứ không để ý lắm, tiếng ti vi lấn át mọi thứ, không khí xung quanh hai người trông khá hài hòa.

Đang coi đến đoạn gay cấn nên Lan không hề đề ý xung quanh, đến khi để ý đã phát hiện Huy ngồi sát gần bên cạnh mình từ bao giờ. Lan giật mình, co chân, lời không nên nói bỗng chỗng thốt ra khỏi miệng như cơn lũ.

"Ôi dm giật cả mình."

Huy ngơ ngác, không biết tại sao cô lại có phản ứng như vậy nhưng trước hết vẫn là khẽ cau mày:

"Lan, em không nên nói bậy."

Lan ôm tim, anh làm như vậy thì đố ai mà chịu được cớ chứ, đến bố cô còn không chịu được kia kìa, suýt nữa thì không kìm được mà cho Huy một cước rồi. Cô phẩy tay:

"Mau, anh mau nhích sang bên kia cho em."

Huy ồ lên một tiếng, mông khẽ nhích ra một chút xíu, đúng một chút xíu, sau đó không thèm quan tâm đến biểu hiển của cô mà nói lảng sang chuyện khác, giọng buồn buồn.

"Lan, chơi với anh một trò chơi đi, anh chán quá."

Lan vẫn chìm đắm trong cú sốc vừa rồi, cô lấy lại bình tĩnh, mắt lại dời sự chú ý lên màn hình ti vi. "Không chơi, không chơi."

Đợi mãi mà không thấy Huy trả lời lại, lòng tò mò lại nổi lên, cô nghiêng đầu, người ta nói rơi vào hang cọp thì có mà thoát ra bằng trời, vừa thấy bộ dạng yếu đuối của Huy, Lan líu lưỡi, trái tim đánh thót một cái.

"Lại sao nữa?"

Huy cụp mắt, tay xoay xoay chiếc điện thoại: "Không phải chúng ta đã trở thành kẻ thù rồi à? Vậy tại sao em vẫn không chịu chơi với anh."

Lan đỡ trán, cô bất chợt cảm thấy mình vẫn chưa thể nắm rõ suy nghĩ của người này, quyết định chiều theo ý Huy, cô khoanh chân, tắt ti vi, ngồi đối diện với Huy.

"Được được, ừ em chơi, trò gì?"

Đến mức này Lan sẽ không chịu thua nữa, đâm lao thì theo lao, mắc gì phải rút lại. Nhưng một lúc sau, cô liền cảm thấy hối hận vì câu nói của mình.

Huy gật đầu hài lòng, rất có chí khí, anh quăng điện thoại sang một bên, bắt đầu nói đến thể lệ cuộc chơi:

"Trò chơi rất dễ thôi, chúng ta sẽ đấu mắt, ai chớp mắt trước thì thua. Người thua phải làm một điều kiện cho người thắng."

Chưa kịp để Lan nhận ra vấn đề, Huy đã hô bắt đầu, bốn mắt chạm nhau, không khí dần trở nên yên tĩnh lại.

Hai người không nói gì, chỉ chăm chú nhìn đối phương, Thêm mắng thầm trong lòng, vẻ ngoài đẹp trai của người này khiến cô không tập trung nổi. Lông mi anh rất dài, đôi khi chúng còn rung rinh như một chút nữa sẽ sụp xuống, Lan dần mất tập trung, không hiểu sao ánh mắt dần rơi xuống đôi môi đối phương.

Cô điếng người, cảm thấy hai má mình nóng ran.

Huy bên này gần như phát điên, nếu nhìn thêm một lúc Huy sẽ không nhịn được mà hôn Lan mất. Vì vậy cuối cùng dù không nỡ, anh vẫn khẽ nhếch miệng, gian xảo nhìn vào đôi ngươi trước mặt.

"Lan, em không cần phải nhìn chăm chú vào môi anh vậy đâu."

Lan giật mình, chớp mắt, nhìn lên người đối diện đã thấy anh mỉm cười nhìn mình. Không lẽ... cô thật sự chỉ nhìn mỗi môi anh thôi sao? Bị người ta phát hiện, thật sự mất mặt chết mất. Nhìn vẻ mặt một lúc thì đen một lúc thì xanh của Lan, Huy thở phào, nhân lúc Lan không để ý mà lùi ra sau một chút.

Huy chống cằm, nhìn cô: "Lan, anh chỉ đùa thôi, nhưng em đỏ mặt như vậy? Không lẽ em nhìn môi anh thật sao?"

Trúng tim đen, lại phát hiện mình vừa bị lừa, máu Lan dồn lên tận não, cầm cái gối cô lôi từ phòng ngủ ra để ôm đập lên người Huy tới tấp.

"Dm nhà anh, ai đời người lớn tuổi hơn lại đi lừa người nhỏ tuổi hơn, anh có còn là người không?"

Huy cười cười, mặc cho cô đánh thì đánh, anh không thèm chấp nhặt, tuy vậy vẫn nhắc đến trọng tâm cô đã quên mất.

"Lan, em thua rồi."

Lan vùng vằng, thả gối xuống, lồng ngực phập phùng vì tức giận, cô khoanh tay, dựa lưng vào ghế:

"Anh muốn em làm gì?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play