BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA VAI ÁC LẠI CHẾT RỒI

Vì vai ác chết lần thứ nhất (08)


2 tháng

trướctiếp

Du Đường: Hả???
 

Độ hảo cảm tăng một lúc tận 20 điểm khiến Du Đường rất bất ngờ. Mấy ngày gần đây, tuy rằng độ hảo cảm luôn tăng trưởng ở mức ổn định, nhưng đều là cộng từng chút một, chứ không hề tăng một lần nhiều đến mức như vậy!

Lúc này y mới chợt nhớ đến chỗ quái gở trong thông báo của hệ thống, không nhịn được bèn dò hỏi:  Thống Thống, tình bạn hóa tình yêu nghĩa là thế nào?

【 À vâng, nghĩa là như thế này ạ, độ hảo cảm của vai ác khi đầy sẽ chạm mốc 100 điểm, dưới 50 điểm là tình bạn , nhưng một khi vượt qua 50 điểm, tình cảm của vai ác với ngài sẽ biến chất! 】
 

Du Đường: Biến chất?
 

【 Nói cách khác. 】 hệ thống giải thích cho y: 【60 điểm là muốn thơm má chụt chụt nè, 70 điểm là cậu ta sẽ muốn hôn môi ngài ngấu nghiến, 80 điểm vai ác sẽ muốn làm tình với ngài, khi đủ 100 điểm, đó cũng là lúc vai ác yêu ngài đậm sâu, toàn tâm toàn ý trao trọn trái tim cho ngài, có thể chết vì ngài. 】
 

Du Đường:???
 

Du Đường: Thống Thống, ngươi có nói quá không đấy.

【 Hông có, hông có nha, em chỉ ăn ngay nói thật thôi nha. 】 hệ thống ôm mặt lắc đầu : 【 Thống Thống hông có biết gì hết, Thống Thống trong sáng lắm đó! 】

Du Đường: Nhưng mà sao độ hảo cảm tự dưng tăng một lần nhiều thế?

Du Đường: Ta chỉ bóp mỗi một cái chân.

【 Hừ, em cũng đâu có biết. 】

Di động trong túi đột nhiên rung lên, Du Đường hoàn hồn, vội nói với Ngụy Mặc Sinh: "Anh đi nghe điện thoại một lát."

Ngụy Mặc Sinh nhìn theo bóng lưng y rời đi thì nhẹ nhàng thở phào một hơi. Hắn sờ vào cẳng chân, nơi còn lưu lại hơi ấm của Du Đường, sau đó lại hung hăng tự phỉ nhổ bản thân thêm một hồi lâu nữa thì mới tỉnh táo lại hoàn toàn.

Lát sau, Du Đường quay lại nói với Ngụy Mặc Sinh: "Có một người bạn của anh bị ngã gãy tay nên nhờ anh đấu thay cậu ta một trận."

"Em chưa từng xem anh thi đấu phải không?" Du Đường kéo Ngụy Mặc Sinh đứng lên rồi quàng tay qua bả vai của hắn, nói: "Đi thôi, lần này anh sẽ cho em mở mang tầm mắt."

Hương chanh bạc hà thơm mát tỏa ra từ người Du Đường vấn vít quanh chóp mũi khiến Ngụy Mặc Sinh cứng đờ cả người, hắn bèn vội vàng gỡ tay Du Đường ra, cố gắng kéo giãn khoảng cách của cả hai: "Vâng, đi thôi."

Nói xong, hắn cắm cúi đi một mạch ra khỏi phòng gym, sau đó vắt chân lên cổ chạy như ma đuổi.

Du Đường: Hôm nay cậu ấy sao thế? Cứ quái quái kiểu gì?

Hệ thống suy đoán: 【 Chắc cậu ta mắc tiểu? 】

Du Đường vỗ tay cái bộp: Nói mới nhớ, ta cũng đang mắc.

*

Thành phố A không chỉ có một sàn đấu ngầm nhưng sàn đấu mà Du Đường đang làm việc là sàn đấu lớn nhất ở đây.

Khách tới đây thưởng thức các trận đấu đều là dân lắm tiền, trước khi diễn ra trận đấu thì họ sẽ vung tiền ra để cá cược. 

Không có quy tắc cố định trong mỗi trận, đấu sĩ toàn là những kẻ không sợ chết bán mạng kiếm tiền, mặc dù vậy nhưng vẫn có ngoại lệ. Có một số đấu sĩ là dân chuyên được thuê bởi các nhà tài trợ, tham gia thi đấu để kiếm tiền cho họ. Xui xẻo lắm mới đụng độ những kẻ này, nếu không phải dùng cáng mà khiêng ra thì cũng bị đánh cho bầm dập, không ra hình người.

Lúc Du Đường và Ngụy Mặc Sinh đến sàn đấu thì đồng hồ đã điểm năm giờ chiều, hai người chào hỏi qua loa rồi vào thẳng phòng chờ để chuẩn bị, khởi động cơ thể làm nóng người.

"Anh Đường, ngại quá, lại làm phiền anh lần này." Lý Tấn treo cánh tay bó thạch cao lủng lẳng, bối rối nói với Du Đường: "Tiền thưởng của trận này là của anh tất, xong việc em sẽ thêm 1000 tệ tiền công nữa...."

"Tiền công thì thôi khỏi cần." Du Đường có mối quan hệ rất tốt với các anh em ở đây, y vỗ vỗ vai Lý Tấn: "Tiền thưởng thì chia đôi mỗi người một nửa."

"Sau này tôi có việc cần cậu thì cậu lại giúp tôi là được." Du Đường nói: "A Sinh nay là em nuôi của tôi rồi, cậu giúp tôi để ý nó một chút là được."

*****

Editor anh quan 


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp