BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA VAI ÁC LẠI CHẾT RỒI

Vì vai ác chết lần thứ hai ( 11 )


2 tháng

trướctiếp

Lần này Du Đường không hề tái phạm sai lầm, trời vừa hửng sáng thì đã tỉnh dậy.

Nhưng khi vừa dậy bỗng nhiên cảm giác cổ họng hơi khó chịu, che miệng lại ho khẽ vài tiếng rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.

Thẩm Dục mơ mơ màng màng nhìn theo bóng lưng Du Đường rời đi, ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn vội duỗi tay níu lấy, nhưng lại không thể níu giữ được bất cứ thứ gì.

Hắn mở to hai mắt, đầu óc hoàn toàn tỉnh táo.

Quanh chóp mũi vẫn còn vương vấn hương chanh bạc hà như có như không, Thẩm Dục ngẩn người nhìn chăm chú vào đôi bàn tay lõa lồ, thế mà lại không có cảm thấy ghê tởm và khó chịu như ngày hôm qua.

Đầu ngón tay khẽ chạm lên đệm chăn vẫn còn hơi ấm của người kia, hắn đột nhiên cảm thấy, có lẽ ngủ với Du Đường trên cùng một cái giường tựa hồ cũng không tồi.

Tống Thành nói rất đúng.

Người đàn ông này thật sự có thể chữa khỏi bệnh của hắn.

*

Nhưng đến khi xem lại đoạn băng ghi hình của camera giám sát, thấy bản thân vừa xem hoạt hình công chúa Barbie vừa vỗ tay một cách ngu ngốc, Thẩm Dục lại chỉ muốn giết chết Du Đường rồi chôn luôn để diệt khẩu.

Hình ảnh cuối cùng trên đoạn băng ghi hình,  chính là nụ hôn của Du Đường đặt lên trên vầng trán hắn và câu nói:

"Chúc em ngủ ngon, tiểu công chúa của anh."

Dù cho Thẩm Dục tung hoành biển Bắc trời Nam, nhảy nhót trên lưỡi dao dính máu đã sáu năm ròng rã, mặc cho tuổi còn trẻ nhưng đã khiến nhiều người ở trong giới này chỉ cần nghe đến tên hắn thôi là đã sợ vỡ mật, hiện giờ nghe được lời này, lại nhìn thấy nét mặt dịu dàng khi dỗ dành mình của người đàn ông kia, mặt mày Thẩm Dục bỗng đỏ bừng lên như gấc chín. 

"Mẹ nó chứ."

Vươn đôi tay che đi khuôn mặt đỏ bừng nóng rực, Thẩm Dục thẹn thùng chửi thề.

Tiểu công chúa là cái danh xưng chó má gì?

Cái tên Du Đường này chán sống rồi! Lại dám to gan gọi hắn như vậy?

Mặc dù luôn miệng mắng chửi, thế nhưng Thẩm Dục chợt phát hiện thật ra hắn cũng không cảm thấy tức giận.

Chỉ là thấy nóng mặt, tim đập thình thịch, đầu óc choáng váng khó lòng kìm nén.

Là những cảm xúc mà từ trước đến nay hắn chưa từng trải qua.

Khiến cho Thẩm Dục bỗng chốc hoảng hốt.

*

Du Đường biết Thẩm Dục có xem lại các đoạn băng ghi hình của camera giám sát theo thói quen, cứ cho rằng hôm nay sắp bị gọi lên để ăn chửi, thế nhưng chờ mãi cũng không thấy Thẩm Dục nổi cơn điên.

Chỉ là ngày hôm nay, hắn cứ lén liếc nhìn Du Đường liên tục, trong ánh mắt chứa đựng cảm xúc gì đó rất khó hiểu, làm cho y cảm thấy ngứa ngáy khắp cả người.

Sau khi dùng bữa tối xong, Thẩm Dục lại gọi Du Đường vào phòng làm việc.

"Thẩm gia, có chuyện gì vậy?"

Thẩm Dục liếc nhìn Du Đường một cái: "Khóa cửa lại."

"???"

Du Đường bỗng thấy rùng mình, cảm giác như sắp gặp phải rắc rối.

Thế nhưng y cũng không dám cãi lời Thẩm Dục, đành phải khóa kỹ cửa rồi đi đến trước bàn làm việc.

Thẩm Dục đứng lên, duỗi tay ra trước mặt Du Đường: "Giúp tôi cởi bao tay ra."

"???"Du Đường nhìn Thẩm Dục: "Không được đâu Thẩm gia, chẳng phải cậu không thể tiếp xúc  cơ thể trực tiếp với người khác sao?"

"Tôi muốn thử xem." Thẩm Dục cũng muốn kiểm tra sức kiên nhẫn của mình đối với sự tiếp xúc của Du Đường.

"Có thể chấp nhận anh hay không?"

Du Đường sửng sốt, trái tim bỗng nhiên bị thứ gì đó như vuốt mèo cào nhẹ một cái.

Có hơi tê.

Trực giác của Du Đường nói cho y biết, Thẩm Dục thật sự muốn thử bắt đầu tín nhiệm y.

Du Đường cẩn thận hít sâu một hơi, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào tay Thẩm Dục,

Cả người Thẩm Dục run rẩy lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào từng động tác của Du Đường.

Người đàn ông ôm ấp bàn tay hắn, cẩn thận từng li từng tí cởi bao tay ra.

Ánh mặt trời nhảy nhót chiếu xuyên qua khung cửa, in từng vệt nắng loang lổ lên cơ thể của cả hai, Thẩm Dục chuyển sự chú ý đến gương mặt Du Đường.

Hắn cực kỳ am hiểu cách nhìn mặt đoán ý, có thể từ đoán ra được trong lòng đối phương đang suy nghĩ gì chỉ bằng một biểu cảm rất nhỏ trên gương mặt.

Hắn nghĩ, nếu là những người khác, khi nhìn thấy đôi tay này,  nhất định sẽ cảm thấy buồn nôn.

Hoặc là chán ghét, hoặc là thương hại, hoặc là khinh thường trào phúng.

Nhưng biểu cảm trên mặt Du Đường từ đầu đến cuối, đều truyền đạt cho hắn một điều ---- tự nhiên, tôn trọng.

Người đàn ông này không hề đem lòng thương hại và đồng tình giả tạo với hắn, chỉ có duy nhất sự tôn trọng và thấu hiểu chân thành từ tận đáy lòng.

"Du Đường." Hắn không nhịn được hỏi: " Rốt cuộc thì anh cảm thấy thế nào về tôi?"

Thẩm Dục không nhìn thấu được người đàn ông trước mắt.

Hắn không hiểu vì sao người này lại tốt với mình như vậy.

Trong băng ghi hình, những nụ cười dung túng và sự dỗ dành đầy chiều chuộng của đối phương đối với hắn đều không phải là diễn kịch.

Hắn không đoán ra, chỉ có thể dò hỏi.

"Cảm thấy là cảm thấy thế nào cơ?" Du Đường sững ra một chút: "Thẩm gia, cậu chính xác là đang nhắc đến phương diện nào?"

"Anh đã biết tôi từng trải qua những gì, tại sao lại còn đối xử với tôi một cách thản nhiên như vậy?"

"......" Du Đường dở khóc dở cười: "Thẩm gia, cậu muốn nghe lời nói thật lòng sao?"

"Ừ."

"Đúng là tôi có đau lòng cậu." Du Đường nghiêm túc nói: "Hơn nữa tôi cảm thấy cậu không hề tàn ác như trong những lời đồn đãi, tuy rằng ngoài miệng cậu luôn nói muốn giết tôi, nhưng chẳng phải tôi vẫn sống sờ sờ khỏe mạnh ở đây sao. Cho nên tôi cảm thấy chẳng qua cậu chỉ nóng nảy, dễ nổi giận hơn người bình thường một chút thôi.

"Đôi khi tôi còn nghĩ, nếu như cậu không ngại." Du Đường nhìn hắn, cười nói: "Chắc có lẽ chúng ta có thể trở thành bạn bè."

"......"

Bạn bè?

Chỉ là bạn bè thôi à?

Nghe thấy từ này, Thẩm Dục đột nhiên nghĩ đến nét mặt của Du Đường khi nhắc đến Hàn Tử Thần. Cơn lửa giận vô cớ xông lên trên não, hắn vùng tay ra khỏi tay Du Đường, nhếch môi cười khẩy:

"Đau lòng tôi?"

"Anh có tư cách gì mà dám đau lòng tôi?"

"Lại có tư cách gì mà làm bạn bè với tôi?"

"Anh chẳng qua chỉ là người ăn kẻ ở của nhà họ Thẩm mà thôi."

Nói xong, hắn chỉ ra cửa.

"Cút đi."

"Đừng có để tôi nhìn thấy mặt anh lần nữa!"

Du Đường bỗng dưng bị mắng vô cớ, sau khi ra đi ngoài cửa, cả người vẫn còn đang ngơ ngác.

Đến chín giờ tối hôm đó, y ngoan ngoãn khóa kỹ phòng ngủ của mình, dự định đêm nay sẽ đánh một giấc no nê giống cả đám người làm ở biệt thự, kết quả cái tên ban ngày giãy đành đạch đuổi Du Đường cút, bây giờ lại đang khóc lóc cào cửa phòng y.

Du Đường: "......"

Mới vừa mở cửa phòng, Du Đường đã bị công chúa Thẩm Dục bổ nhào vào ôm chặt, đối phương giống như con gấu túi cứ đu bám lên người y, vừa kêu oa oa vừa hỏi: "Anh ơi, sao anh không đến gặp em? Anh không cần em nữa sao?"

"...... Haizzz."

Du Đường thở dài thườn thượt, ngọt ngào dỗ dành hắn: "Không phải, anh không có không cần em."

Sau đó lấy ra một túi kẹo, lột một viên nhét vào miệng của Thẩm Dục, ý đồ lấp kín tiếng khóc của đối phương.

Thẩm Dục quả nhiên nín khóc ngay lập tức, hắn mỉm cười ngọt ngào, vòng tay ôm cánh tay Du Đường, đong đưa qua lại, nũng nịu nói: "Anh ơi, vậy anh đêm nay cũng ngủ chung với em được không?"

Du Đường không đủ sức chống cự lại sự đáng yêu này?

Đành ngậm ngùi chiều theo ý hắn.

Thay quần áo, ôm trong lòng, kể chuyện cổ tích, thơm một cái chúc ngủ ngon, mới có thể dỗ ngủ được tiểu công chúa Thẩm Dục thích làm nũng.

Du Đường ho khan vài tiếng, ngáp một cái rồi cũng chìm dần vào giấc ngủ.

Lần này y ngủ mê man, đến nỗi người bên cạnh tỉnh dậy cũng không phát hiện ra.

Thẩm Dục xoay người, ngắm nhìn chăm chú gương mặt Du Đường, ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại vươn đầu ngón tay, chậm rãi vuốt ve khuôn mặt người đang ngủ, từ đôi chân mày khẽ nhíu đến đôi môi nhạt màu, như đang khắc họa từng đường nét vào trong lòng.

Như bị ma nhập, tham lam tiếp xúc với làn da của đối phương.

Trái tim nóng rạo rực, đập thình thịch càng lúc càng nhanh, sâu trong thâm tâm Thẩm Dục dần dần tràn ra một loại khát khao và nỗi hưng phấn kỳ diệu.

Muốn hiểu thấu được người này, muốn từng bước từng bước thăm dò trọn vẹn thân thể và cả trái tim mà hắn không thể nhìn thấu.

Tận đến thời khắc này, rốt cuộc thì Thẩm Dục mới suy nghĩ cẩn thận về nguyên nhân tột cùng của cơn lửa giận không tên khi ở trong phòng làm việc.

Hóa ra là do hắn ghen ghét Hàn Tử Thần.

Hắn không muốn trở thành cái gì mà bạn bè chó má linh tinh gì đó với Du Đường.

Hắn muốn người đàn ông duy nhất có thể tiếp xúc với cái thân thể tổn hại dơ bẩn là hắn đây, muốn Du Đường chỉ thuộc về một mình hắn.

Bất cứ kẻ nào cũng đừng hòng mơ tưởng cướp người này đi.

----

Editor Anh Quan.


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp