BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA VAI ÁC LẠI CHẾT RỒI

Vì vai ác chết lần thứ hai ( 10)


2 tháng

trướctiếp

Đến chín giờ tối hôm đó, biệt thự nguy nga của nhà họ Thẩm lại trở thành một căn nhà ma không một bóng người.

 Du Đường ngồi tám nhảm với hệ thống : Thống Thống, người xem Thẩm Dục hắn có mâu thuẫn không? Luôn miệng nghi ngờ ta có âm mưu phá rối, nhưng giờ lại bảo ta tới phòng tìm hắn, hắn tính làm gì đây?

【 Ừm, nhưng mà đây là chuyện tốt đó nha, chứng tỏ hắn bắt đầu dần dần chấp nhận ngài, từ trước đến giờ ngoài ngài ra chưa có ai được vào phòng ngủ của hắn đâu nha!】

Du Đường: Nói cũng có lý.

"Anh ơi?" Vừa nghĩ đến đó đã tới trước cửa phòng, Thẩm Dục mở cửa thò đầu ra ngoài, khi nhìn thấy Du Đường thì sáng mắt lên, cười nói: "Anh ơi!"

Thẩm Dục nhảy bổ vào ôm chặt Du Đường, vùi đầu vào hõm cổ y, vui vẻ cọ tới cọ lui, cái đuôi vô hình vẫy qua vẫy lại.

"Em cứ tưởng là sẽ không được gặp lại anh nữa!"

"Được gặp anh em rất là vui luôn á!"

Du Đường hơi ngơ ngác đôi chút rồi đột nhiên hiểu ra mục đích Thẩm Dục khi bảo y tới đây.

Ra là hắn muốn mình.... trông trẻ à.

Phì.

Có hơi buồn cười.

Y nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng vỗ lưng Thẩm Dục: "Anh cũng rất vui vẻ khi được gặp lại em."

Du Đường hỏi: "Hôm nay em có chui vào lồng không thế?"

"Không có, không có nha, em ngoan lắm đó!"

"Ừ ngoan quá, bé ngoan sẽ được khen thưởng!"

Thẩm Dục ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh: "Thưởng cái gì á? Đồ ăn ngon ạ?!"

Du Đường búng nhẹ trán hắn: "Trong đầu em chỉ có ăn thôi à?"
 

"Bởi vì đói lắm, ngày nào em cũng thấy đói hết!"

Du Đường sửng sốt.

Y hiểu ra cảm giác đói khát của Thẩm Dục kỳ thật không phải là vấn đề ở cơ thể mà là vấn đề tâm lý. 

Phải nghĩ biện pháp xử lý vấn đề này trước đã. Du Đường móc từ trong túi quần ra một viên kẹo mà cô người làm cho y ban chiều, nhét vào trong tay Thẩm Dục.

Thẩm Dục tò mò nhìn viên kẹo, hỏi Du Đường: "Đây là cái gì vậy ạ?"

"Đây là kẹo ngọt." Du Đường nói dối: "Ăn một viên kẹo, no mười bữa cơm, ăn nó xong thì em sẽ không thấy đói bụng nữa."

Thẩm Dục chớp chớp mắt: "Thần kỳ như vậy sao?"

"Để em nếm thử xem!"

 Nói xong, hắn định nhét cả viên kẹo chưa bóc vỏ vào miệng ăn luôn, Du Đường nhanh tay cản lại, dở khóc dở cười lột vỏ kẹo đút cho hắn, Thẩm Dục há miệng thật to, ngậm luôn viên kẹo, còn tiếc nuối vị ngọt mà liếm liếm ngón tay Du Đường.

Cảm giác tê dại ở đầu ngón tay làm Du Đường run rẩy, rụt vội tay lại.

"Ngon quá đi....." Thẩm Dục bé con lần đầu tiên được ăn kẹo, đôi mắt sáng lấp lánh tràn ngập phấn khích, hắn ngậm kẹo trong miệng, sờ bụng rồi phấn khởi nói với Du Đường: "Thần kỳ quá, không đói bụng nữa rồi!". 

Quả nhiên là cảm giác đói bụng của hắn là bị tác động bởi vấn đề tâm lý.

Du Đường nhẹ nhàng thở phào một hơi, liếc nhìn thấy chiếc TV trong phòng khách, lại nghĩ đến gì đó, hỏi Thẩm Dục: "Em từng xem phim hoạt hình chưa?"

Thẩm Dục tiếc viên kẹo không dám nuốt, chậm rãi cuộn lưỡi bọc viên kẹo lại, lăn qua lăn lại trong miệng, lúng búng hỏi: "Phim hoạt hình là cái gì?"

"Là thứ mà các bạn nhỏ đều thích xem."

Du Đường trả lời Thẩm Dục, trong lòng cảm giác cay xè như lên men, đẩy Thẩm Dục đi tới ngồi xuống sô pha, cầm điều khiển mở TV để cho hắn chọn phim, hỏi hắn muốn xem cái nào.

Trên màn hình TV đủ màu sắc sặc sỡ, Thẩm Dục nhìn đến mê mẩn, hắn bật dậy chạy đến trước màn hình TV, sờ bên trái một tí, bên phải một tí, cuối cùng chỉ vào một ô hình công chúa Barbie màu hồng phấn, reo lên: "Em muốn xem cái này! Em muốn xem cái này!"

"Phì....ha ha....." Du Đường nhịn không được bật cười ha hả. Trước đó y còn nói bên trong Thẩm Dục cất giấu một nàng công chúa nhỏ, bây giờ thì nàng công chúa thật sự đã đứng đây rồi.

"Anh ơi? Anh cười gì thế?" Thẩm Dục bối rối, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Du Đường: "Cái này xấu lắm hả anh?"

 "Đẹp, đẹp, đẹp lắm."

Du Đường vẫy tay với hắn, cười nói: "Lại đây ngồi đi, chúng ta cùng xem."

Thẩm Dục lập tức vẫy đuôi chạy lại ngồi xuống bên cạnh y hệt như chú cún con, lại còn nhích mông ngồi sát rạt Du Đường, sau đó chậm rãi nghiêng đầu dựa vào bả vai y, mắt sáng quắc nhìn chăm chú vào nàng công chúa Barbie xinh đẹp trong TV, nét mặt vô cùng thỏa mãn.

Hiện giờ, Thẩm Dục đang cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.

Được ăn no, không bị đánh, còn được ngồi cạnh anh đẹp trai, anh đẹp trai lại còn vừa thơm vừa mềm mại, dựa vào thật thoải mái, thật thoải mái quá.

Hy vọng sau này, mỗi ngày hắn đều có thể được hạnh phúc như vậy.

Thời gian trôi qua thật mau, chẳng mấy chốc trời gần sáng, Thẩm Dục tựa đầu vào bả vai Du Đường, ngủ quên từ lúc nào không hay, thế nhưng bàn tay đeo bao tay trắng muốt vẫn níu chặt lấy góc áo Du Đường, tựa như sợ người biến mất.

Du Đường tắt TV, nhẹ nhàng bế Thẩm Dục đến phòng ngủ, đặt lên trên chiếc giường đơn, đắp chăn lại cẩn thận cho hắn.

Chợt nhớ đến dáng vẻ thòm thèm tỏ vẻ đáng thương đòi thêm kẹo ban nãy của Thẩm Dục, Du Đường lại bật cười tủm tỉm. Nhưng ngay lúc này, đột nhiên y thấy ngứa họng rồi ho khan. Sợ tiếng ho đánh thức Thẩm Dục, Du Đường vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.

Che miệng lại ho sù sụ,  ho đến nỗi đau thắt ngực lại.

Tận đến khi ho ra một ngụm máu, Du Đường mới chợt nhận ra chuyện này không đúng lắm.

Y vừa rửa tay vừa hỏi hệ thống: Thống Thống, ta bị làm sao vậy?
 

Gần đây tuy rằng cũng hay ho khan, nhưng ho ra máu như hôm nay thì đúng là lần đầu tiên.

【 Ủa, ký chủ, ngài quên rồi sao? 】hệ thống nói: 【 Ở thế giới này, ngài sẽ chết vì bị ung thư phổi. 】
 

【 cho nên, hiện giờ cơ thể của ngài xuất hiện tình trạng bệnh là bình thường ạ. 】
 

Nghe nó nhắc nhở xong, Du Đường mới nhớ ra chuyện bị bệnh ung thư mà chết.

Du Đường than thở: Cơ thể này đúng là hay gặp chuyện thật.

【 Nhưng mà ký chủ, ngài đừng lo lắng, từ giờ trở đi em sẽ mở chế độ " miễn đau" cho ngài, không để ngài bị bệnh tật hành hạ! 】

Du Đường: Vậy à, cám ơn ngươi.

*

Vừa mở cửa nhà vệ sinh ra lại đụng mặt Thẩm Dục đang đứng ngay trước cửa, dọa Du Đường giật mình nhảy dựng lên: "Sao em ở đây? Lúc nãy em ngủ rồi cơ mà!"

Lại thấy vành mắt Thẩm Dục phiếm hồng, rưng rưng như sắp khóc: "Em tỉnh dậy không thấy anh đâu, em cứ nghĩ là anh bỏ đi mất rồi...."

Hắn ôm chầm lấy Du Đường, nghẹn ngào nói: "Anh ơi, anh, anh đừng đi được không? Anh ở với em mãi được không anh?"

Nghe hắn nói thế, tâm can Du Đường cũng phải tan chảy thành bãi nước.

 Bèn nhẹ nhàng vỗ lưng Thẩm Dục, dịu dàng dỗ hắn: "Được, được, anh sẽ mãi ở bên cạnh em."

Cuối cùng, chỉ đành phải nằm trên giường với Thẩm Dục, hắn bắt đầu nhõng nhẽo đòi thay đồ ngủ, còn đòi cởi cả bao tay.

Du Đường không còn cách nào, đành phải thay đồ cho hắn, vừa thay vừa cầu nguyện Thẩm Dục sáng mai tỉnh dậy đừng nổi điên lên bóp chết mình.

Thay đồ ngủ xong, Thẩm Dục lăn vào lồng ngực Du Đường, hắn nhớ đến nội dung bộ phim hoạt hình công chúa Barbie lúc nãy, ở trong phim, Barbie sẽ kể chuyện cổ tích cho các em của mình trước khi đi ngủ, hắn lại mè nheo Du Đường kể chuyện cho hắn nghe.

Du Đường chiều Thẩm Dục, kể chuyện cổ tích " Nàng công chúa ngủ trong rừng" cho hắn nghe.

"...... Cuối cùng hoàng tử hôn nàng công chúa, lời nguyền được giải, nàng tỉnh lại từ giấc ngủ trăm năm, từ đó hoàng tử và công chúa mãi mãi sống hạnh phúc bên nhau."

Thẩm Dục đột nhiên hỏi Du Đường: "Anh ơi, anh có phải chàng hoàng tử không ?"

"Hửm? Vì sao em lại nói như vậy?"

"Bởi vì anh rất đẹp, anh cũng rất tốt nữa, giống như chàng hoàng tử trong truyện cổ tích vậy."

Nói đến đây, Thẩm Dục tiếp tục nói: " Nếu anh là hoàng tử, vậy thì em chính là công chúa rồi, em vẫn luôn ở trong lâu đài chờ đợi hoàng tử đến hôn em, giải cứu em, sau đó chúng ta sẽ mãi mãi sống hạnh phúc bên nhau."

"Ơ, chờ chút đã! Mà hôn là cái gì vậy?" Thẩm Dục không hiểu hôn là gì, nên tròn mắt nhìn Du Đường, chờ được nghe giải thích.

"......" Du Đường đột nhiên bị hỏi, cứng đờ người không biết phải trả lời thế nào.

Đúng là trong đầu một đứa trẻ luôn có mười vạn câu hỏi vì sao.

Luôn cảm thấy tò mò với tất cả mọi thứ xung quanh.

Y định lừa gạt cho qua chuyện này, lại chợt thấy Thẩm Dục đã nhắm tịt mắt lại, hào hứng nói.

"Anh hôn em đi? Hiện giờ em là nàng công chúa đang say ngủ, còn anh là chàng hoàng tử đến để giải cứu em, hôn em đi anh!"

Du Đường bất ngờ, bất đắc dĩ cười cười.

"Vậy nếu anh hôn em thì em phải ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ, không được dậy rục rịch nữa nhé?"

"Vâng ạ!"

Người đàn ông thở dài một tiếng, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên vầng trán chàng trai trẻ, khẽ nói:

"Chúc em ngủ ngon, tiểu công chúa của anh."

------

Editor Anh Quan


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp