BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA VAI ÁC LẠI CHẾT RỒI

Vì vai ác chết lần thứ hai ( 08 )


2 tháng

trướctiếp

Mắng Du Đường xong, Thẩm Dục cũng nhận ra bản thân có điểm mâu thuẫn.

Hắn cảm thấy một khi chạm tới người đàn ông tên Du Đường này, hành vi và ngôn ngữ của hắn đều sẽ mất khống chế, thật là kỳ lạ, bèn giơ gậy chống lên, chỉ ra cửa: "Cút đi."

"Chuyện tối hôm qua tuyệt đối không được hé răng với bất cứ ai, bằng không tôi sẽ cắt lưỡi anh ném cho chó ăn."
 

Du Đường bảo đảm: "Vâng, cậu cứ yên tâm, ngày hôm qua tôi là người mù, không hề nhìn thấy gì hết."

Vừa ra khỏi cửa, hệ thống đã thốt lên: 【 ký chủ, ngài làm em sợ muốn chết, em còn tưởng rằng hôm nay ngài chắc chắn sẽ xong đời! 】

Du Đường: Yên tâm, xong đời thế nào được.

Du Đường: Bởi vì ta phát hiện ra rằng, kỳ thật Thẩm Dục không độc ác tàn nhẫn như trong thông tin cốt truyện mà ngươi giao cho ta.

Du Đường: Hắn không xuống tay được với ta.

......
 

Căn biệt thự nguy nga vốn dĩ đã được gắn đầy cameras theo dõi, mục đích chính là để cho Thẩm Dục tiện quan sát những hành vi của nhân cách thứ hai.

Hắn tới phòng điều khiển để xem lại băng ghi hình của camera theo dõi tối hôm qua, khi thấy  bản thân vừa tỏ ra ngờ nghệch, vừa khoa tay múa chân làm trò cười trước mặt Du Đường. 

Cơn giận vừa mới nuốt trôi xuống cổ họng đã lại điên cuồng trào ngược lên trên, bàn tay chống gậy siết thật chặt, đến nỗi gân xanh nảy lên thình thịch, trong đầu chỉ có một suy nghĩ muốn giết chết Du Đường để diệt khẩu.

"Anh ơi, sao anh lại khóc?"

Khi màn hình đột nhiên truyền ra những lời này, Thẩm Dục sững người ra một chút. Hắn nhấn nút tạm dừng đoạn băng ghi hình, phóng to gương mặt Du Đường, quả nhiên nhìn thấy vành mắt ửng đỏ của đối phương, ngay cả khi ở trong căn phòng tối tăm thiếu sáng, Thẩm Dục vẫn có thể nhìn thấy thứ gì đó trong suốt đang lập lòe.

Thẩm Dục trầm mặc, cơn lửa giận điên cuồng đột ngột tắt ngúm, trong lòng dâng trào chút cảm xúc nào đó mà ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu được.

Có chút cay xè, có chút oán hờn.

Đây là lần đầu tiên có người rơi nước mắt vì hắn.

【 đinh —— độ hảo cảm của Thẩm Dục  +2, độ hảo cảm hiện tại là  52,002! 】
 

Du Đường đang ở trong WC giải quyết nỗi buồn, nghe thấy thông báo từ hệ thống thì giật mình, kéo khóa quần suýt chút nữa đã bị kẹt lại.

Y hỏi hệ thống: Thống Thống, ta có làm cái gì đâu mà độ hảo cảm đột nhiên tăng lên vậy? Mà còn không phải là 0,001 keo kiệt như bình thường, hào phóng tăng một lúc 2 điểm, khiến cho ta nghe cũng thấy vừa mừng vừa lo!

【Để em xem xem. 】 hệ thống trả lời:【 À, là do hắn xem lại băng ghi hình của cameras theo dõi đêm qua. 】

【 chắc có lẽ là bị ngài làm cho cảm động? 】

Du Đường: À, ra thế, vậy thì xem ra hắn vẫn còn chút lương tâm.

*

Thẩm Dục ngồi xem đi xem lại đoạn băng ghi hình tận năm lần liên tiếp, nhìn Du Đường nấu ăn, rồi đút cho hắn ăn, kiên nhẫn dỗ dành hắn, nét mặt ôn hòa đầy khoan dung, sự dịu dàng đong đầy nơi đáy mắt.

Là sự dịu dàng mà hắn khát khao nhất thuở còn ấu thơ.

Nhưng không ngờ lại nhận được từ một kẻ nằm vùng, chỉ đang chờ chực đến một ngày nào đó sẽ cắn ngược lại hắn.

Thật là châm chọc.

Bỗng nhiên Thẩm Dục cảm thấy nực cười.

Nhưng ngay sau đó, hắn lại không nhịn được mà suy nghĩ, nếu như Du Đường hoàn toàn biến thành người của hắn thì sẽ như thế nào?

Nếu người mà Du Đường thích không phải Hàn Tử Thần, mà là hắn; người trong trái tim của Du Đường không phải Hàn Tử Thần, mà là hắn, Thẩm Dục, thì sẽ lại như thế nào?

Hắn muốn thử xem.

Để người đàn ông đó ở lại bên cạnh, khiến cho trong mắt người nọ chỉ có hắn, để những khi Du Đường nhắc đến tên Thẩm Dục, trong đôi mắt kia cũng sẽ đong đầy sự si mê không thể che giấu.

Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng cảm thấy.....thật tuyệt vời.

*

Du Đường vừa mới ăn xong bữa sáng với đám người làm trong nhà họ Thẩm, bước ra cửa đã bị hai tên vệ sĩ to cao mặc đồ đen thui áp giải tới trước cửa chiếc xe Maybach màu đen sang trọng.

Cửa sổ xe hạ xuống, để lộ gương mặt đẹp đẽ của Thẩm Dục.

"Thẩm gia, ngài đây là có ý gì?" Du Đường thấp thỏm hỏi.

"Lên xe." Thẩm Dục nhận ra y thấp thỏm, cố ý nói: "Mang anh đi cắt lưỡi."

"???"

 Du Đường chưa kịp phản kháng thì đã bị vệ sĩ đẩy mạnh vào ghế sau.

Tài xế không nhịn được len lén liếc nhìn gương chiếu hậu trên kính chắn gió.

Đây là lần đầu tiên Thẩm gia cho phép một người cùng ngồi chung với hắn trên ghế sau.

Cũng không biết người kia có thân phận như thế nào?

"Thẩm gia, tôi đã bảo đảm với cậu rồi." Du Đường khó hiểu: "Tại sao cậu vẫn muốn cắt lưỡi tôi?":

Tấm ngăn trong xe dần dần hạ xuống, xe khởi động rồi chạy đi, Thẩm Dục

Giáng xuống bên trong xe tấm ngăn, xe phát động, Thẩm Dục liếc xéo y một cái, nhếch môi nói: "Ta muốn rút thì rút, anh chẳng qua chỉ là một tên thuộc hạ hèn yếu, có quyền gì mà ý kiến ý cò?"

"......"

Thấy Du Đường bối rối, Thẩm Dục nhẹ cong khóe môi, trong lòng dâng lên cảm giác sung sướng thỏa mãn.

Cực kỳ giống với đứa trẻ mới đấu võ mồm thắng lợi xong.

Thẩm Dục đòi mang Du Đường đi cắt lưỡi, chẳng qua chỉ là dọa dẫm cho sướng miệng.

Khi tới nơi, Du Đường mới biết hắn tới đây tìm một vị bác sĩ tên Tống Thành để khám bệnh định kỳ.

Thẩm Dục vào trong văn phòng, để y ngồi chờ trên băng ghế ở bên ngoài, bên cạnh còn có một vệ sĩ to như gấu đi theo kè kè, tựa như sợ Du Đường sẽ nhân cơ hội này chạy trốn.

Đang ngồi nhàm chán đếm lá cây trên chậu hoa đặt trên bàn, đột nhiên hệ thống phát tin tức thông báo, Du Đường lập tức nâng cao tinh thần chuẩn bị.

【 ký chủ, Hàn Tử Thần tới rồi. 】

Nó vừa dứt lời, ngay trước cửa bệnh viện tư nhân xuất hiện một chiếc siêu xe thể thao thoạt nhìn cực kỳ đắt đỏ.

Cửa xe bật mở ra, Hàn Tử Thần - công chính với dáng người và gương mặt đều đẹp trai xuất sắc, thò ra một chiếc chân dài, bước từ trên xe xuống, trong lồng ngực vẫn còn ôm một người đàn ông đang nhăn mặt nhăn mày vì đau.

Du Đường: Thống Thống, người đàn ông mà Hàn Tử Thần đang ôm ấp kia là thụ chính của tiểu thuyết, tên là Vân Thanh đúng không?

【 Vâng ạ. 】hệ thống trả lời:【 Trong lúc đóng phim, Vân Thanh xui xẻo bị ngã trật chân, Hàn Tử Thần đau lòng không chịu được nên lái xe đưa cậu ta đến bệnh viện】
 

Hệ thống nói xong, bệnh viện pha lê tự động môn mở ra, Hàn Tử Thần thần sắc nôn nóng mà ôm Vân Thanh tiến vào, liếc mắt một cái liền thấy được ngồi ở đại sảnh trên sô pha Du Đường, sửng sốt một chút.
 

Hệ thống vừa nói xong, cửa kính bệnh viện tự động mở ra, Hàn Tử Thần nôn nóng ôm Vân Thanh tiến vào trong, liếc mắt một cái nhìn thấy Du Đường đang ngồi trên sô pha được đặt ở sảnh chính thì gã ta hơi sững ra một chút.

Du Đường chỉ nhìn thôi cũng đủ hiểu được ánh mắt của gã ta lúc này.

Chung quy có thể đọc suy nghĩ trong đầu Hàn Tử Thần bây giờ là thế này: Trời đất, tại sao anh vẫn chưa chết? Anh làm thế nào để sống sót trong tay Thẩm Dục?

Còn nữa: Nếu như anh không chết tại sao không liên lạc với tôi? Dù sao thì nhà họ Hàn phí công nuôi dưỡng anh nhiều năm như vậy!

Khi hai người còn đang trừng mắt to mắt nhỏ với nhau, cửa văn phòng Tống Thành đột nhiên mở ra, Thẩm Dục trùng hợp đi ra ngoài, tình cảnh lúc này tức khắc hỗn loạn như nồi cháo lòng.

"Ồ, khéo thế." Vẫn là Thẩm Dục mở miệng trước, phá vỡ bầu không khí kỳ lạ.

Ánh mắt của hắn dừng lại trên gương mặt Vân Thanh, suy tư chốc lát rồi nói: "Phải chăng cậu là.....à....ờ....xin lỗi, nghĩ không có ra, gọi là cái gì ấy nhỉ, à, là minh tinh cáo già đúng không?"

Vân Thanh: "......"

Hàn Tử Thần: "......"

Du Đường: "......"

【 ha ha ha ha ha, không ngờ Thẩm Dục lại độc miệng như vậy nha! 】 hệ thống cười không ngừng được.

"Tôi vẫn nhớ rõ, mấy ngày hôm trước cậu còn dìu một cô nàng minh tinh khác vào trong khách sạn để đẩy đưa mà, sao hôm nay lại được tổng giám đốc Hàn ôm ấp trong lồng ngực, dìu đến bệnh viện rồi?"

Thẩm Dục cười khẽ, người đàn ông dáng hình thon dài, vai rộng eo thon, mang gương mặt đẹp đẽ tới mức tinh xảo, kết hợp với một thân áo dài màu trăng non, phảng phất tự mang tiên khí, khiến cho hết thảy những người xung quanh đều trở thành phông nền mờ nhạt.

Hắn nhìn về phía Hàn Tử Thần, hé môi phun ra những lời khắc nghiệt không hề hợp với vẻ đẹp điệt lệ kia: "Thật không ngờ nhiều năm như vậy rồi, tổng giám đốc Hàn vẫn thích đi lượm giày rách về đeo nha."

【Thâm nho quá! Mồm miệng cay độc của Thẩm Dục nếu như đứng thứ hai thì chắc không ai dám nhận đứng thứ nhất đâu!】

Du Đường cũng đang phải nín cười, nín đến mức đau cả bụng.

Bởi lẽ Du Đường thật sự không ngờ Thẩm Dục nói chuyện với Hàn Tử Thần còn cay nghiệt hơn cả khi nói chuyện với y.

Hơn nữa, chỉ một câu mà khịa được cả đôi, khiến cho công thụ chính tái xanh tái trắng hết cả mặt mày.

"Thẩm Dục!" Hàn Tử Thần tức đến nỗi đầu ngón tay run lẩy bẩy: "Mày không có bằng chứng, đừng có bôi nhọ Vân Thanh!"

"Tôi đây chửi người trước giờ không bao giờ cần chứng cứ." Thẩm Dục thong dong vặc lại một câu, rồi chậm rãi đi đến trước mặt Du Đường, từ trên cao nhìn xuống bằng nửa con mắt, kiêu căng nói: “Còn không đi mau đi, tính ở lại đây ăn Tết sao?”

"À, à, vâng." Du Đường đột nhiên bị nhắc đến tên nên trở tay không kịp,  vội vàng đứng dậy.

Thẩm Dục chống gậy đi trước, khi đi ngang qua Hàn Tử Thần, hắn lạnh giọng nói: 

"Con chó đã đuổi ra khỏi nhà thì cũng đừng nghĩ đến chuyện bắt trở về."

"Mày không cần anh ta, tao cần."

----------------

Editor Anh Quan:

Thế giới thứ hai này làm tôi nhớ đến một câu nói đã từng nghe qua: 

Nếu anh biết sẽ yêu em đến thế này, anh nguyện ý yêu em từ cái nhìn đầu tiên.


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp