BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA VAI ÁC LẠI CHẾT RỒI

Vì vai ác chết lần thứ hai ( 07 )


2 tháng

trướctiếp

Mẹ nó chứ.

Du Đường nghĩ thầm, cái tên qua sông rút ván, tá ma giết lừa này.

Mệt thân mình ngày hôm qua còn đau lòng cho thằng nhóc này.

Sáng nay vừa tỉnh dậy đã trở mặt giả bộ không quen, đồ xấu tính xấu nết!

"Thẩm, khụ, Thẩm gia, dù gì ngài cũng phải cho tôi một cơ, cơ hội để giải thích...."

Du Đường nắm cổ tay Thẩm Dục, đầu ngón tay chạm lên làn da thô ráp chồng chất vết sẹo dữ tợn.

Sắc mặt Thẩm Dục tái đi, cả người run lên như bị điện giật.

Lúc này hắn mới nhận ra bản thân không mang bao tay, quần áo cũng đã thay thành áo ngủ.

Thẩm Dục lập tức thả Du Đường ra, hốt hoảng lùi liên tiếp ra đằng sau, cuối cùng té xuống dưới giường.

Tay chân vẫn đang run cầm cập.

"Đồ, đồ vô lại...." Hắn tiếp tục thối lui vào góc tường, hít thở dồn dập hổn hển, sắc mặt trắng như tờ giấy: "Ai cho phép anh tháo bao tay của tôi? Còn quần, quần áo của tôi...."

Hắn khoanh tay tự ôm chặt lấy cơ thể, nức nở lên: "Anh dám tự tiện thay quần áo của tôi...."

Du Đường nhận thấy trạng thái hắn không được bình thường, bèn vội vàng bò xuống giường, bất chấp yết hầu vẫn đang đau đớn, hỏi hắn: "Cậu làm sao vậy?"

"Phòng tắm......" Cánh môi Thẩm Dục tái nhợt: "Đưa tôi vào phòng tắm!"

Du Đường nào dám chậm trễ, vội vã vươn tay tới định dìu hắn vào phòng tắm.

"Đừng chạm vào tôi!"

"???"Du Đường ngỡ ngàng, bỗng nhiên thấy hơi cáu giận: "Cậu không cho tôi chạm vào người, lại muốn tôi đưa cậu vào phòng tắm, rốt cuộc là cậu muốn thế nào?"

Vầng trán Thẩm Dục đã lấm tấm đầy mồ hôi lạnh, hắn nỗ lực hít thở dồn dập.

Du Đường thấy tình hình có vẻ không ổn, hừ một tiếng, dứt khoát khom lưng bế Thẩm Dục lên, đi thẳng vào phòng tắm.

Vừa mới đặt người lên chiếc ghế nhỏ trong phòng tắm, Thẩm Dục với lấy chai sữa tắm gần đó nện vào người Du Đường, vành mắt đỏ bừng, hắn quát: "Cút! Cút ngay!"

"......" Du Đường nổi cáu nhưng lại chẳng thể mắng hắn, đành xua tay: "Rồi, rồi, tôi cút ngay đây."

Sau khi đóng cửa phòng tắm, y nghe thấy tiếng vòi hoa sen mở nước.

Thẩm Dục đứng dưới vòi hoa sen, run rẩy cởi quần áo, để lộ cơ thể chằng chịt vết sẹo.

Hắn đổ ra một đống sữa tắm tiệt trùng, xoa lên làn da lõa lồ, sau đó nghiến răng nghiến lợi chà lau cơ thể, đến khi làn da trắng sứ đỏ lên vì xung huyết, đến khi cả cơ thể đau đớn vì bị nước nóng cọ rửa. Cả cơ thể nhơ nhuốc và thời thơ ấu bẩn thỉu đều là quá khứ mà hắn không bao giờ muốn nhớ tới.

Chứng khiết phích (*)của Thẩm Dục thực ra không phải do hắn cảm thấy những thứ xung quanh dơ bẩn, Thẩm Dục luôn nghĩ, chính bản thân hắn mới là thứ nhơ nhuốc nhất trên đời.

(*)Hội chứng sợ bẩn hay khiết phích, ám ảnh sạch sẽ (: mysophobia, verminophobia, germophobia, germaphobia, bacillophobia và bacteriophobia) là một ô nhiễm và vi trùng. Thuật ngữ này được đặt ra vào năm 1879 khi mô tả một trường hợp liên quan đến việc rửa tay liên tục.(Nguôn: Wikipedia)

Từ khi bắt đầu có trí nhớ cho đến năm mười một tuổi, cuộc đời hắn là một chuỗi những cơn ác mộng dai dẳng. Khi đó, hắn căn bản không được như một con người, mà chẳng qua chỉ là một con súc sinh hèn mọn chỉ được phép bò bằng bốn chân, luôn phải sống phụ thuộc vào người khác.

Cả ngày co ro trong lồng sắt, bị đánh đập bị thóa mạ, số lần nhìn thấy ánh mặt trời ít ỏi đến mức đáng thương. Trên người chỉ toàn chất thải, cặn bẩn, máu me trộn lẫn, bốc mùi, ô uế.

Sau này hắn trở thành người đứng đầu nhà họ Thẩm, biến thành Thẩm gia kiêu ngạo, quyền quý, bề ngoài luôn luôn sạch sẽ, tác phong nghiêm chỉnh, eo lưng đĩnh bạt, cử chỉ ưu nhã, đi đến đâu cũng trở thành tâm điểm của sự chú ý.

Tất cả mọi người đều tôn kính hắn, nhưng cũng sợ hãi hắn. Thẩm Dục đã từng cho rằng hắn đã hoàn toàn chôn giấu được quá khứ tối tăm đó, vĩnh viễn thay thế bản thân bằng một hình tượng hoàn mỹ không tỳ vết.

Nào ngờ bí mật mà hắn cố gắng chôn vùi mười năm ròng rã, đã bại lộ trước mặt kẻ tên Du Đường kia vào tối ngày hôm qua.

Hiện giờ, toàn bộ đầu óc của Thẩm Dục chỉ có một suy nghĩ "Phải giết anh ta!"

Phải bắt anh ta chịu đựng sự tra tấn đau đớn nhất, để anh ta phải cầu xin cái chết!

Hắn phải dùng những cách thức tàn nhẫn nhất, ác độc nhất, từng chút từng chút phá hủy Du Đường, khiến cho anh ta sống không bằng chết!

—— không được làm thế!

Trong đầu Thẩm Dục đột nhiên vang lên một giọng nói non nớt của trẻ con.

Thẩm Dục kinh ngạc, hắn khóa vòi sen lại, nhíu mày tự hỏi: "Ai vừa mới nói chuyện vậy?"

—— không được làm tổn thương anh ấy!

—— ta không cho phép ngươi làm tổn thương đến anh trai của ta!

Mẹ nó, Thẩm Dục chợt nhận ra đây là giọng nói của nhân cách thứ hai, nó đang giao lưu với hắn trong ý thức.

Trước kia tình huống này chưa từng xuất hiện.

Những năm gần đây, chỉ có duy nhất bác sĩ Tống Thành biết về chứng bệnh tâm thần phân liệt của Thẩm Dục. Anh ta cũng phụ trách khám và kê đơn thuốc cho hắn, giúp hắn khống chế bệnh tình, tình huống này xuất hiện rất kỳ lạ, nhất định phải báo cho Tống Thành biết để anh ta có hướng điều trị.

Xem ra, tạm thời chưa thể động đến Du Đường.

*

Sau khi tẩy rửa cơ thể đến khi Thẩm Dục cảm thấy sạch sẽ, tinh thần của hắn cũng dần bình tĩnh trở lại.

Hắn mở tủ quần áo trong phòng tắm ra, bên trong treo một dãy dài toàn là áo dài kiểu Trung truyền thống màu trăng non, và nguyên bộ bao tay, giày vải mới cứng được xếp ngay ngắn.

Ăn mặc chỉn chu, chải vuốt đầu tóc cẩn thận, bước ra khỏi phòng tắm, Thẩm Dục lại trở thành Thẩm gia kiêu ngạo của ngày thường.

Du Đường thì đứng dựa tường, chờ đợi bên ngoài phòng tắm.

Tuy rằng y bực mình với thái độ ban nãy của Thẩm Dục, thế nhưng sau khi bình tĩnh lại, cũng sợ đối phương ở một mình lúc này sẽ xảy ra chuyện.

Ở thế giới cũ của Du Đường, y cũng có một người bạn làm nghề bác sĩ tâm lý, người đó từng nói rằng, tinh thần có năng lực chi phối rất mạnh đối với cơ thể.

Rất nhiều người rõ ràng cơ thể của họ không hề có vấn đề gì, nhưng nếu gặp chuyện gì đó gây tác động mạnh đến tinh thần, cơ thể họ sẽ phản ứng tiêu cực bằng cách tim đập nhanh, khó thở, ho hấp dồn dập, nghiêm trọng hơn thậm chí còn sẽ dẫn tới ngất xỉu, hôn mê sâu.

"Thẩm gia." Trên cần cổ Du Đường vẫn còn hằn dấu tay tím ngắt, giọng nói cũng hơi khàn khàn: "Cậu không sao chứ?"

Vốn dĩ Thẩm Dục định gọi người lôi Du Đường ra ngoài, thế nhưng khi đối diện với tầm mắt lo lắng của người đàn ông kia, hắn đột nhiên không nói ra được câu nào.

Những ý niệm điên cuồng muốn băm vằm Du Đường ra thành thịt vụn khi còn ở trong phòng tắm cũng tiêu tan một cách thần kỳ.

Hiện giờ, Thẩm Dục bình tĩnh suy ngẫm lại, chợt nhận ra một vấn đề, rõ ràng người này là nội gián do Hàn Tử Thần phái tới chỗ hắn nằm vùng, ngày hôm qua là một cơ hội cực kỳ hiếm hoi, tại sao Du Đường lại không thừa dịp giết hắn để lập công với Hàn Tử Thần?

Hơn nữa, mới sáng ngày ra, hắn còn bóp cổ y suýt chết, thế mà bây giờ còn dám đứng ở đây, chờ hắn ra ngoài để hỏi thăm tình hình sức khỏe của hắn?

Thẩm Dục không hiểu thấu được Du Đường, không nhìn ra y là loại người nào.

"Anh hy vọng tôi xảy ra chuyện chứ gì?" Hắn hỏi ngược lại Du Đường: "Sau đó là có thể hợp tình hợp lý chạy đến chỗ chủ nhân của anh, vẫy đuôi tranh công đúng không?"

"......"

"Không phản bác lại được à?" Thẩm Dục cười khẩy: "Lần sau đừng dùng ánh mắt thương hại kia để nhìn tôi, tôi không cần lòng thương hại giả tạo của anh."

Đột nhiên bị nhận định là loài lòng lang dạ thú, Du Đường nhướng mày nhìn Thẩm Dục, ấy thế mà trong lòng lại không hề cảm thấy tức giận.

Bởi vì y đột nhiên nhận ra một điều, có lẽ Thẩm Dục ăn nói cay nghiệt như vậy, chẳng qua chỉ là đang cố  vớt vát lòng tự trọng mà đêm qua hắn đã quăng quật nát nhừ mà thôi.

Rốt cuộc thì, dù cho bất cứ ai bị người khác phát hiện ra bí mật mà họ đã cố gắng giấu giếm nhiều năm, thì cũng sẽ cảm thấy vô cùng tức giận.

Hơn nữa, Du Đường vẫn còn nhớ tới dáng vẻ yếu ớt, sắc mặt tái nhợt của Thẩm Dục ban nãy, hắn bị bế công chúa vào trong phòng tắm, sau đó còn nổi giận ném chai sữa tắm vào người y. Hiện giờ cứ nhìn mặt Thẩm Dục là trong lòng Du Đường lại dâng lên một cảm giác rất kỳ quái.

Nói như thế nào cho đúng nhỉ?

Đó chính là dù cho bây giờ Thẩm Dục có độc mồm độc miệng cỡ nào đi chăng nữa, vào trong tai Du Đường đều biến thành giọng điệu cáu kỉnh, giận dỗi.

Đại ma đầu biến thành công chúa nhỏ chỉ trong một giây.

Thậm chí Du Đường còn cảm thấy dáng vẻ lúc này của Thẩm Dục rất đáng yêu?

Thẩm Dục thấy y mãi không nói lời nào, còn nhoẻn miệng cười một cách kỳ cục, hắn chau mày, khó hiểu hỏi: "Anh cười cái gì?"

"Không có, không có gì." Du Đường vội vã xua tay, cúi đầu xin lỗi vô cùng thành khẩn: "Tự tiện xông vào phòng ngủ của cậu, là tôi không đúng. Hơn nữa tôi có thể bảo đảm, tối hôm qua, tôi không hề nhìn thấy bất cứ thứ gì, cũng không hề cảm thấy đồng cảm hay thương hại cậu, cậu là chủ nhân của tôi, tôi là thuộc hạ của cậu, chỉ có thế mà thôi."

Y tiếp tục nói: "Còn vấn đề cậu hỏi tôi vì sao lại không giết cậu?"

"Đó là bởi vì tôi không thích làm loại chuyện nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của."

"Hơn nữa, làm gì có ai rảnh rỗi suốt ngày đòi đánh đòi giết? Tôi cắt cổ gà còn đang run tay, cậu lại bảo tôi đi giết người, tôi làm cách nào mà xuống tay được."

"......" Thẩm Dục quan sát thật kỹ từng biểu cảm trên gương mặt Du Đường, hắn im lặng suy tư thật lâu, sau đó nhếch môi cười nhạo: "Nhân từ nương tay là tối kỵ của người làm nhiệm vụ nằm vùng."

"Chỉ cần tính riêng điểm này thôi, anh vĩnh viễn không làm nên được tích sự gì."

Du Đường: "????"

Ơ thằng nhóc con này, cậu nói như vậy là đang ngóng trông tôi giết cậu hả?"

-----

Editor Anh Quan


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp