BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA VAI ÁC LẠI CHẾT RỒI

Vì vai ác chết lần thứ hai ( 06 )


2 tháng

trướctiếp

Khi đẩy cửa bước vào trong phòng, Du Đường trợn tròn mắt, không thể tin nổi vào mắt mình.

Bởi vì bài trí bên trong căn phòng này căn bản không phải là một căn phòng ngủ bình thường.

Màn cửa đóng kín, trong phòng tối tăm thiếu sáng, thoạt nhìn giống phòng tra khảo hơn là phòng ngủ. Bởi vì trên vách tường treo đầy roi, móc, ván kẹp, gậy sắt, ở giữa đặt một chiếc giường đơn màu trắng, bên cạnh giường là một chiếc lồng sắt có chiều cao bằng một người trưởng thành, đáy lồng trải một chiếc đệm mỏng, bên cạnh còn đặt một cái chậu cát đi vệ sinh dành cho chó.

Thẩm Dục len lén liếc Du Đường, đi đến trước cửa lồng đang mở tung, tiếp theo, hắn quỳ xuống đất, bò vào trong lồng sắt, vươn tay qua song sắt, tự khóa cửa lồng lại, sau đó, hắn lén lút rút một cọng dây thép mỏng ở dưới chiếc đệm ra, thọc vào lỗ khóa, mân mê xoáy vài vòng thì khóa bị bật mở ra.

Hắn ngước mắt nhìn Du Đường, ánh mắt dịu ngoan như đang lấy lòng,  hỏi Du Đường: "Anh thấy em có giỏi không!"

Mà khi hắn thấy rõ biểu cảm trên gương mặt Du Đường, lại đột ngột khựng lại, ngơ ngác hỏi.

"Anh ơi, sao anh lại khóc?"

Du Đường chợt duỗi tay sờ soạng gương mặt, lúc này mới nhận ra, bản thân đã rơi nước mắt tự khi nào.

Đè nén nỗi chua xót xuống đáy lòng, y vội vàng chùi nước mắt, ngồi xổm xuống trước cửa lồng sắt: "Anh không khóc, em nhìn lầm rồi."

"Chỉ là do anh quá kinh ngạc, em còn nhỏ mà đã giỏi giang như vậy. Mai này lớn lên chắc chắn sẽ còn lợi hại hơn cả bây giờ vô số lần."

"Nhưng mà, người lợi hại sẽ không quỳ bò vào trong lồng sắt."

Du Đường nói: "Người lợi hại sẽ đứng lên, đường đường chính chính bước đi."

Nói xong, y mở cửa lồng sắt, vươn tay vào trong, nghiêm túc nhìn thẳng vào Thẩm Dục, cổ vũ hắn: "Cho nên, ra ngoài này với anh được không? Chúng ta không ở trong lồng sắt nữa, chúng ta sẽ sống ở bên ngoài."

Du Đường biết chiếc giường đơn kia hẳn là chiếc giường mà Thẩm Dục ngủ trước khi biến thành đứa trẻ năm tuổi.

Nhưng hẳn là Thẩm Dục đã biết về bệnh tình của hắn từ lâu, bởi vì bóng ma tâm lý thời ấu thơ, ký ức của nhân cách trẻ con của hắn vĩnh viễn ngừng lại tại khoảng thời gian sống trong lồng sắt, cho nên chỉ còn cách bố trí căn phòng như thế này, mới có thể khiến cho đứa trẻ Thẩm Dục an tâm.

Du Đường không phải thánh mẫu, nhưng ngay lúc này đây, y cũng không cách nào để không thương hại Thẩm Dục.

Y muốn dạy cho đứa trẻ Thẩm Dục biết cách yêu quý bản thân, không thể tiếp tục sống cuộc sống hèn mọn như vậy.

"Nhưng mà, nhưng mà em sợ lắm......." Thẩm Dục trốn tránh Du Đường, rúc vào trong một góc lồng sắt: "Nếu như ma ma về nhà, phát hiện em chạy ra ngoài, ma ma sẽ đánh rất đau....Em sợ đau, còn anh hai em nữa, anh ấy không thích thấy em đứng bằng hai chân, anh ấy chỉ thích nhìn em quỳ bò trên mặt đất...."

Mỗi một câu nói của Thẩm Dục đều hóa thành dao nhọn, cắm vào trong lòng Du Đường, khiến  cho người vẫn luôn sống trong xã hội pháp trị là Du Đường, cảm thấy vô cùng khiếp sợ và đau lòng.

Y nhấp môi, trả lời Thẩm Dục: "Đừng sợ, sau này anh sẽ bảo vệ em."

"Anh còn lợi hại hơn cả ma ma, pa pa, và anh hai em, nếu như bọn họ dám đánh em, anh sẽ cản họ lại, sau đó đánh cho họ một trận nên thân!"

Từ đầu đến cuối Du Đường luôn dùng giọng điệu ngọt ngào dỗ dành trẻ nhỏ, ngữ điệu kiên định, y ngồi bên ngoài cửa lồng, vươn hai tay vào thật sâu trong lồng sắt, dịu dàng nói: "Cho nên, em ra ngoài, được không? Anh sẽ ở bên em, sẽ không để em phải sợ hãi nữa, được không?"

Lần này, Thẩm Dục do dự thật lâu, cắn môi rất nhiều lần, sau đó mới vươn một ngón tay út ra ngoài, dò hỏi Du Đường: "Vậy, vậy ngoéo tay hứa nhé, được không?"

Thấy Du Đường gật đầu, hắn bèn vươn ngón tay út móc vào ngón tay Du Đường, nói nhỏ:  "Ngoéo tay thắt cổ một trăm năm không được thay đổi, ai thất hứa trước người đó là con chó con!"

"Đúng vậy, ai thất hứa trước người đó là con chó con!"

Du Đường nhoẻn miệng tươi cười, sau đó túm lấy cổ tay Thẩm Dục, kéo hắn ra khỏi lồng sắt, đỡ hắn đứng lên, sau đó khóa chặt cửa lồng sắt lại, rồi ném cọng dây thép đi. 

"Sau này không được chui vào trong lồng sắt nữa." Du Đường nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Thẩm Dục, dặn dò: "Bằng không anh sẽ tức giận."

Y ngẫm nghĩ chốc lát, giơ tay lên hù dọa Thẩm Dục: "Anh tức giận cũng sẽ đánh em!"

Thẩm Dục lập tức rụt cổ lại, ánh mắt hoảng sợ, lại không ngờ đến việc thứ hắn nhận được là một cái búng trán.

Bộp một tiếng, thật nhẹ nhàng.

Hắn có hơi khó hiểu vì sao Du Đường lại nói đây là đánh hắn, thế nhưng người đàn ông trước mặt bỗng nhiên bật cười.

Y kéo tay Thẩm Dục đi đến mép giường, ấn hắn ngồi xuống: "Từ nay về sau em ngủ trên giường, đừng chạm vào cái lồng sắt kia nữa, hiểu chưa?"

Thẩm Dục chần chừ trong chốc lát, gật gật đầu: "Vâng."

Lăn lộn với Thẩm Dục một lúc lâu, bây giờ cũng đã gần 11 giờ đêm.

Du Đường chợt nhớ tới tính cách vô cùng chó của Thẩm Dục lúc ban ngày, và cả nội quy bất di bất dịch của nhà họ Thẩm, đó là tuyệt đối không được phép tiến vào phòng riêng của hắn, tức khắc trong lòng cảm thấy hơi chột dạ.

Nghĩ đến đây, Du Đường bèn nói với Thẩm Dục:

"Vậy em ngủ đi, đã khuya lắm rồi, anh cũng phải trở về phòng ngủ." Du Đường thả tay Thẩm Dục ra, xoay lưng định đi ra ngoài, nhưng lại bị hắn túm chặt góc áo.

Y cúi đầu xuống, lập tức chạm mắt với một đôi mắt sóng sánh ngập nước, kết hợp với gương mặt đẹp đẽ không tỳ vết tựa như thiên sứ kia, thoạt nhìn đáng thương miễn bàn.

"Anh ơi, anh đừng đi được không? Em sợ lắm."

Tâm can Du Đường tức khắc tan chảy.

Trước kia cứ nhớ đến gương mặt của Thẩm Dục là lại cảm thấy lãng phí nhan sắc khuynh nước khuynh thành, hiện giờ đối phương thật sự biến thành thiên sứ nhỏ đáng thương, có là ai cũng không chịu nổi chiều theo mọi yêu cầu của hắn.

Du Đường khẽ cắn môi, trong lòng thầm nghĩ hay là liều mình ở lại với hắn một đêm, chỉ cần cố gắng dậy sớm hơn hắn rồi thừa dịp Thẩm Dục chưa dậy, lẻn ra ngoài trốn đi là xong?

"Ừ, anh ở lại với em."

"Anh là tốt nhất trên đời!"

Thẩm Dục hoan hô, ôm chặt eo Du Đường, dụi mặt vào bụng y.
 

Khắp xoang mũi đều là hương chanh bạc hà mát lạnh quẩn quanh, làm hắn tiếc nuối không muốn buông tay.

Du Đường giúp đỡ Thẩm Dục thay quần áo, khi thấy những vết sẹo chằng chịt trên người hắn thì vô thức siết chặt nắm tay.

Sau đó Thẩm Dục ngả người ra giường đệm, đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ mở ra không nổi, nhưng vẫn nhất quyết lôi kéo Du Đường nằm lên giường, cả người cuộn tròn, lăn vào trong lồng ngực y, nhắm nghiền mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

Trẻ con rất dễ dàng tín nhiệm người khác.

Lúc này, trong trí nhớ của Thẩm Dục, không có ai từng đối xử tốt với hắn, Du Đường đột nhiên xuất hiện, lại đối xử tốt với hắn, khiến cho hắn sinh ra sự ỷ lại rất mạnh.

Hơn nữa, đa phần trẻ con đều khát khao tiếp xúc da thịt với người thân, bởi vì như vậy sẽ khiến chúng cảm thấy an tâm, cho nên Du Đường không nỡ đẩy Thẩm Dục ra, chỉ đành để mặc cho hắn ôm.

【 ký chủ, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, độ hảo cảm của Thẩm Dục đối với ngài đã đạt tới 50.002, thật không thể tưởng tượng nổi. 】 hệ thống khiếp sợ: 【 nhưng em cảm thấy sau này độ hảo cảm sẽ rất khó tăng trưởng, vì từ 50 điểm trở đi là tình cảm sẽ dần chuyển biến thành tình yêu, ngài chỉ có thể lấy được điểm hảo cảm từ chỗ nhân cách chính của Thẩm Dục.】

Du Đường: Ừ, ta cũng nghĩ vậy.

Du Đường: Nhưng hiện giờ ta cũng không vội.

Y cảm thán: Khi vừa mới bước chân tới thế giới này, ta còn nghĩ rằng Thẩm Dục là tên tội phạm không có tội ác nào là không dám làm, bởi thế ta luôn mang mặt nạ diễn tuồng với hắn, mong muốn xoát độ hảo cảm càng nhanh càng tốt rồi rời đi, nhưng hiện giờ ta đột nhiên không muốn làm như vậy nữa.

Du Đường: Nếu trước khi rời đi, có thể chữa khỏi bệnh cho hắn thì tốt biết mấy.

【 đúng vậy, ai ngờ được cuộc đời của hắn lại thê thảm như vậy, em chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy đau lòng. 】

Du Đường trò chuyện với hệ thống vài câu thì ngủ quên lúc nào không biết, vốn dĩ y cứ nghĩ rằng bản thân sẽ dậy sớm hơn Thẩm Dục rồi lẻn đi, thế nhưng khi trời vừa tờ mờ sáng, một bàn tay đã bóp chặt cổ y, bóp mạnh đến nỗi Du Đường choàng tỉnh.

"Khụ khụ......" Du Đường trợn mắt, cảm giác đau đớn vì không thở được xông thẳng lên đầu, y giãy giụa, vỗ liên tục lên bàn tay đang bóp chặt cổ mình của Thẩm Dục.

"Tại sao anh lại xuất hiện trong phòng của tôi?!" Nét mặt Thẩm Dục lạnh lẽo như sương, dùng sức bóp chặt cổ Du Đường, giọng điệu như tức muốn hộc máu vì bị phát hiện ra bí mật: "Anh cho rằng anh là cái thá gì? Tôi tha cho anh vài lần, anh lại dám làm lơ nội quy của tôi, leo lên đầu lên cổ tôi ngồi!"

" Anh chán sống rồi đúng không!"

--

Tác giả có điều muốn nói:

Hắn tức rồi, hắn tức rồi ha ha ha ha!

Editor Anh Quan 

Kiếp nạn beta 600 chương một mình :((


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp