BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA VAI ÁC LẠI CHẾT RỒI

Vì vai ác chết lần thứ hai ( 05 )


2 tháng

trướctiếp

Du Đường kết hợp giữa tình trạng hiện tại của Thẩm Dục và vụ hỏa hoạn năm xưa, bỗng dưng nhận ra một phần chân tướng, chắc hẳn cha mẹ và anh trai của Thẩm Dục đều là những kẻ không bằng cầm thú, thường xuyên bạo hành, ngược đãi hắn, bằng không thì Thẩm Dục cũng sẽ không nói ra những lời vừa rồi.

Thế nhưng lời đồn về nguyên nhân của vụ hỏa hoạn kia liệu có phải sự thật hay không thì vẫn còn phải điều tra thêm. 

Bởi lẽ, Du Đường không tin đứa trẻ ngây thơ trước mặt mình đây có thể ra tay phóng hỏa giết người.

"Không đâu." Tuy rằng Du Đường luôn nghĩ Thẩm Dục là tên biến thái vô nhân tính, thế nhưng hiện giờ trông hắn thật sự quá đáng thương, khiến cho y không thể không mềm lòng.

Vươn tay lau đi nước mắt nước mũi tèm lem trên gương mặt Thẩm Dục, Du Đường lại kéo ghế ra, đỡ hắn ngồi lên ghế, ngồi xổm xuống đất, ngước mắt lên nhìn Thẩm Dục, dỗ dành hắn: "Hôm nay có anh ở đây rồi, anh sẽ nấu món ngon cho em, chịu không nè?"

Thẩm Dục vẫn còn cảnh giác với Du Đường, hắn rụt rè liếc mắt nhìn y, thế nhưng ít ra cũng không còn vẻ sợ hãi như ban đầu. Hơn nữa, vừa nghe được ăn ngon, bụng lại bắt đầu cảm thấy đói cồn cào.

Hắn xoắn xuýt một thôi một hồi, sau đó mới lí nhí hỏi: "Món ngon gì thế?"

Thẩm Dục vừa mới nôn sạch thức ăn trong bụng, Du Đường suy tư chốc lát, muốn làm món gì đó dễ tiêu hóa cho hắn ăn, bèn trả lời: 

"Mì trứng cà chua được không?"

Thẩm Dục miết mấy ngón tay, bối rối hỏi: "Mì trứng cà chua là cái gì?"

"......" Du Đường nhìn hắn không giống như đang giả ngốc, bèn thử thăm dò một chút, y hỏi: "Có thể nói cho anh biết, năm nay em mấy tuổi rồi không?"

"Em không biết." Thẩm Dục lắc đầu qua lại, dường như nhớ tới cái gì, hắn khựng lại, nói với Du Đường: "Đúng rồi, hôm trước mẹ mắng em thế này 'Thằng đĩ con, phí công nuôi mày năm năm..' cho nên....có lẽ... có lẽ năm nay em 5 tuổi?"

Nửa câu sau, Thẩm Dục vừa nói lí nhí vừa chăm chú quan sát nét mặt của Du Đường, dường như đang sợ đối phương sẽ nổi giận.

Con mẹ nó chứ!

Du Đường thầm chửi thề trong lòng.

Theo dữ liệu do hệ thống cung cấp, trong đó có đề cập đến chuyện Thẩm Dục vốn là con ngoài giá thú của nhà họ Thẩm, có nghĩa là người phụ nữ mà hắn gọi là ma ma chắc chắc là vợ cả của Thẩm Dục, nếu nghĩ theo hướng này thì có thể giải thích được thái độ của ả đối với Thẩm Dục.

Thế nhưng, súc sinh đến nhường nào mới có thể làm những chuyện như vậy với một đứa trẻ con?

【 ký chủ, em hiểu rồi, khi còn bé, Thẩm Dục hẳn là đã bị bạo hành, ngược đãi trong thời gian dài, dẫn tới bị chứng tâm thần phân liệt. 】 hệ thống nói: 【Em nghi ngờ thói quen một tháng phải về nhà chính vào đúng ba ngày mùng 1, 15, 30 hàng tháng cũng là vì chứng bệnh này phát tác theo định kỳ, mà chính bản thân hắn cũng không thể khống chế được.】

Du Đường: Người đáng giận thật ra cũng có chỗ đáng thương.

Thầm thở dài thượt thượt trong lòng, Du Đường lại vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu Thẩm Dục: "Ừ anh biết rồi, năm nay em 5 tuổi."

"Em ngồi đây chờ anh một chút nhé, đừng ăn uống linh tinh, chờ anh nấu mì cho em ăn, được không nè?"

Thẩm Dục thấy Du Đường không nổi giận, lại còn cười với hắn, xoa đầu hắn, thế nên mới thả lỏng cảnh giác một chút, nhẹ giọng trả lời: "Vâng ạ."

Đầu tiên Du Đường dọn dẹp sạch sẽ bãi nôn của Thẩm Dục, sau đó mới đi tìm nguyên liệu để nâu ăn, tác phong nấu nướng thoạt nhìn rất chuyên nghiệp.

Y sử dụng mì sợi nhỏ dễ tiêu hóa, chỉ chốc lát sau đã cho ra thành phẩm là một bát mì trứng cà chua nóng bốc khói, mặt trên rải hành lá tươi xanh, trông cực kỳ đẹp mắt.

Lúc quay đầu lại, chợt thấy Thẩm Dục đang nhìn mình bằng đôi mắt cún con long lanh đầy mong chờ, tâm can Du Đường như muốn tan ra.

Y bê bát mì đặt lên bàn rồi đi tìm đôi đũa đưa cho hắn, sau đó mới phát hiện, Thẩm Dục vẫn còn đeo đôi bao tay đã dính bẩn nhoe nhoét.

"Anh tháo bao tay ra cho em nhé." Du Đường không trực tiếp lột bao tay ra luôn, mà dò hỏi ý kiến của hắn, rồi kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời.

Thẩm Dục chần chừ trong chốc lát, ngoan ngoãn giơ hai bàn tay lên trước mặt Du Đường, gật đầu khẽ "ừm" một tiếng.

Lúc này, Du Đường mới cẩn thận tháo một chiếc bao tay ra, thời điểm nhìn thấy bàn tay trần trụi của Thẩm Dục, y đứng sững ra như trời trồng.

Trên mu bàn tay trắng nõn chồng chất vết sẹo ngang dọc đan xen, còn có vô số vết bỏng bởi đầu lọc thuốc lá, từng miếng da thịt gồ ghề, vặn xoắn vào nhau, thoạt nhìn cực kỳ khủng khiếp.

Du Đường lại tháo nốt một bên bao tay còn lại.

Cả hai bàn tay đều giống hệt nhau.

Y run rẩy cuốn ống tay áo của Thẩm Dục lên, nhìn thấy cánh tay toàn vết sẹo bỏng, sẹo dao cắt, sẹo do roi quất che kín da thịt, vết nông vết sâu, làn da gồ ghề dữ tợn

"Anh, anh ơi, anh làm sao thế?" Thẩm Dục không hiểu vì sao lại đột nhiên bị cuốn tay áo lên, nhìn thấy sắc mặt Du Đường vặn vẹo lúc xanh lúc trắng, cho rằng bản thân đã làm sai điều gì, trong lòng bắt đầu cảm thấy hoảng sợ.

"Không có gì đâu." Du Đường đã hiểu, tính cách và thói quen của Thẩm Dục bây giờ là do bị ảnh hưởng bởi thời thơ ấu quá mức khủng khiếp.

Du Đường cố gắng đè nén sự khó chịu trong lòng, vuốt phẳng lại ống tay áo của Thẩm Dục, đặt đôi đũa vào lòng bàn tay hắn: "Em ăn ngay cho nóng, lát nữa mì nguội rồi sẽ không ngon đâu."

"Vâng, vâng ạ." Thấy Du Đường không tức giận, Thẩm Dục mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, hắn cầm chặt đôi đũa trong tay, vụng về gắp mì, đôi lúc còn làm rơi đũa xuống mặt bàn.

Du Đường bèn nhổm người lên, gắp một đũa mì đút cho hắn.

"Ngon không em?"

"Ngon, ngon!!! Cực kỳ, cực kỳ ngon luôn!" Thẩm Dục hào hứng reo lên, đôi mắt sáng rỡ, Du Đường nhìn thôi cũng thấy vui lây.

"Ăn chậm thôi em." Du Đường dịu dàng nói: "Đừng ăn nhanh như lúc nãy, sẽ bị đau bụng đấy."

"Dạ, dạ, vâng ạ."

【 đinh —— độ hảo cảm của Thẩm Dục  +10, độ hảo cảm hiện tại là 10.002. 】 Cả hệ thống và Du Đường đều vô cùng ngạc nhiên.

Hệ thống: 【 ký chủ à, xem ra nhân cách thứ hai cũng có thể khiến độ hảo cảm tăng lên, như thế này thì nhiệm vụ của ngài sẽ đơn giản hơn rất nhiều! 】
 

Du Đường: Thôi, ai mà biết được, có khi Thẩm Dục ngủ một giấc dậy là độ hảo cảm lại quay về như cũ.
 

Thế nhưng đây cũng xem như một tin tốt hiếm hoi trong ngày.

Du Đường đút cho Thẩm Dục ăn hết hơn nửa bát mì, sau đó cầm tay dạy hắn dùng đũa, kiên nhẫn chỉ bảo để các đầu ngón tay Thẩm Dục phối hợp với nhau.

Trong quá trình đó, sự cảnh giác của Thẩm Dục đã hoàn toàn bị hắn quẳng ra sau đầu, thậm chí lâu lâu còn nhoẻn miệng cười ngây ngô, từ đầu đến chân hoàn toàn là một đứa trẻ lớn xác ngây thơ hồn nhiên.

Du Đường tranh thủ lúc này hỏi hắn rất nhiều chuyện, nhưng càng tìm hiểu sâu, y lại càng kinh hoàng.

Thẩm Dục kể lại rằng, từ khi hắn nhớ được, hắn đã bị nhốt trong một cái lồng sắt, ma ma sẽ quất roi để dạy dỗ hắn, dí tàn thuốc vào người hắn, nếu như hắn gào khóc thật to thì ma ma sẽ rất vui vẻ, ma ma vui vẻ thì sẽ thưởng cho hắn một miếng màn thầu, hoặc một miếng bánh mì.

Anh hai thường xuyên ngồi xe lăn đến trước lồng sắt, nhìn hắn bằng ánh mắt rất đáng sợ, sau đó, anh hai sẽ lấy gậy đánh vào chân hắn đến bao giờ gãy thì thôi.

Khi Thẩm Dục ôm cái chân gãy khóc lóc, anh hai hắn sẽ cười khúc khích, nói với hắn: "Tại sao tao phải ngồi xe lăn, mà thứ giống nòi thấp kém như mày lại được đi bằng hai chân! Để tao cho mày biết cảm giác khi không đi lại được nhé!"

Nghe đến đây thì Du Đường không thể chịu nổi nữa, gân xanh trên trán nảy lên thình thịch.

Thậm chí còn nghĩ rằng, nếu như trận hỏa hoạn kia là do Thẩm Dục tự tay phóng hỏa, Du Đường cũng chẳng thấy có gì là sai.

Y hỏi Thẩm Dục: "Ban nãy em trốn từ đâu ra?"

"Suỵt ——" Thẩm Dục để ngón tay trỏ lên môi, thì thầm với Du Đường: "Em giấu một cọng dây thép, em tìm được cách mở khóa lồng sắt bằng dây thép! Ma ma không có biết đâu, anh đừng nói cho ma ma nha!"

Du Đường ngỡ ngàng, khẽ đáp lời: "Ừ, không nói cho ma ma biết."

"Nhưng anh rất tò mò, rốt cuộc em đã mở lồng sắt như thế nào, chỉ cho anh được không?"

"Được ạ."

Vì thế, Thẩm Dục lôi kéo Du Đường đi tới nơi cấm địa của nhà họ Thẩm, căn phòng bí ẩn nhất căn biệt thự rộng lớn này, phòng riêng của hắn.

------

Editor Anh Quan


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp