BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA VAI ÁC LẠI CHẾT RỒI

Vì vai ác chết lần thứ hai ( 04 )


2 tháng

trướctiếp

Chiều tối ngày 30, Thẩm Dục bước xuống từ chiếc Maybach màu đen sang trọng, trên người hắn vẫn là  áo dài truyền thống kiểu Trung màu trăng non điểm xuyết họa tiết hoa phong lan được thêu tay tỉ mỉ, chân mang đôi giày vải màu trắng tinh tươm không vướng bụi trần, thoạt nhìn hoàn toàn nổi bật trong một đám thuộc hạ mặc âu phục giày da đen thui lui, đđứng kín mít xung quanh để bảo vệ.

Gương mặt vô cảm, trời sinh mang theo khí chất lạnh giá như sương, từng đường nét trên mặt đẹp đẽ, hoàn hảo không tỳ vết, tựa như tiên giáng trần.

Du Đường đi theo một đoàn người làm ra ngoài cửa để chờ đón hắn, trong lòng thầm cảm thán rằng, Thẩm Dục quá đỗi xinh đẹp, tiếc thay lại là tên biến thái, thật là phí phạm của giời.

Y liếc mắt lên trộm ngắm hắn một cái rồi lại cúi gằm đầu xuống, khe khẽ thở dài.

Bỗng dưng, cặp chân dài quý giá của Thẩm Dục vốn đã đi ngang qua chỗ Du Đường đang đứng, đột nhiên lùi trở lại.

Tiếng đàn ông trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu, hắn hỏi: "Ban nãy anh vừa chửi thầm tôi phải không?"
 

"???"

Đ.M! Lão đại, ngài có thuật đọc tâm sao? Hóa ra ngài nghe thấy suy nghĩ của tôi?!!

Du Đường hốt hoảng run lên một chút.

"Hừ, xem ra có chửi thầm thật." Thẩm Dục vươn gậy chống qua nâng yết hầu Du Đường, ép y ngẩng đầu lên: "Anh khai đi, anh vừa chửi tôi thế nào?"

"Thẩm gia, tôi không dám chửi ngài...." Du Đường nỗ lực tỏ vẻ ngỡ ngàng, bởi lẽ thực ra y cũng đang ngỡ ngàng thật.

Thẩm Dục: "Nói thật hay chết, chọn một cái."

Mẹ nó chứ! Thằng khốn thần kinh!

Lại còn muốn nghe người ta chửi mình!

Chỗ này đông người như vậy, tôi chửi cậu thì người mất mặt là cậu còn gì!

Ai đó ngăn cậu ta lại đi!

Nội tâm Du Đường rít gào, liếc mắt cầu cứu xung quanh, lại phát hiện tất cả mọi người đều đang cúi đầu, đứng im tại chỗ không hề nhúc nhích như tượng đá.

Thẩm Dục lặp lại lần nữa: "Nói hay chết, chọn một cái."

"Biến thái." Du Đường cúi đầu, khóe miệng giật giật, gian nan nói từng chữ: "Tôi nói ngài quá đỗi xinh đẹp, tiếc thay lại là tên biến thái, thật là phí phạm của giời."

Thẩm Dục sững người ra một chút.

Gậy chống trong tay hắn run lên, Du Đường lập tức nín thở, sợ Thẩm Dục điên tiết lên cầm gậy chống chọc chết mình ngay tại đây.

Nhưng nỗi đau đớn trong tưởng tượng lại không tới, Thẩm Dục tươi cười, chống gậy xuống đất.

Du Đường: "???"

Thẩm Dục cũng cảm thấy hơi kỳ lạ.

Đây là lần đầu tiên trong đời có người nghĩ về hắn như thế, nhưng hắn lại không hề tức giận, còn nghĩ rằng dáng vẻ của đối phương thật sự rất thú vị. 

Nhưng việc hắn không tức giận không hề liên quan đến việc hắn trừng phạt Du Đường.

"Chỉ lần này thôi." Thẩm Dục nói: "Nếu còn có lần sau, tôi sẽ cắt lưỡi anh ném cho chó ăn."

Hắn chỉ tay vào mặt Du Đường: "Ở ngoài này quỳ đủ ba tiếng mới được vào nhà ăn cơm tối."

"Thím Vương, bà trông chừng anh ta, đừng để anh ta trốn phạt."

Thím người làm cúi đầu vâng dạ: "Vâng, thưa cậu."

*

Du Đường sống sót vượt qua được lần này, trong lòng vẫn còn vô cùng ngạc nhiên.

Dù đã từng gặp qua rất nhiều người kỳ lạ, lại chưa từng thấy ai biến thái được như Thẩm Dục.

Lại có sở thích được nghe người ta chửi mình ở nơi công cộng?

Nhưng qua lần này, Du Đường phát hiện ra một điều, rõ ràng Thẩm Dục kiên nhẫn với y hơn hẳn những người khác.

Tuy không rõ giới hạn mấu chốt của hắn ở đâu, thế nhưng ít nhất Du Đường cũng biết rằng, chỉ cần nói thật thì hắn sẽ không giết y.

Cũng xem như thu hoạch được một tin tốt.

Thẩm Dục trở về nhà chính vào 5 giờ rưỡi chiều, sau khi dùng bữa tối xong, hắn lập tức về phòng. Du Đường quỳ ngoài sân đến 8 giờ rưỡi, đến tận lúc hai chân tê cứng, bụng reo inh ỏi mới có thể đứng dậy, khập khiễng đi vào bếp càn quét cơm thừa canh cặn.

Trước đó, Thím Vương đã dặn dò cẩn thận, trước 9h tối tất cả mọi người bắt buộc phải quay trở lại phòng mình, khóa chặt cửa lại, dù có nghe thấy gì đi chăng nữa cũng tuyệt đối không được bước ra khỏi cửa cho đến khi trời sáng.

Đây là quy định do Thẩm Dục đề ra, bắt buộc phục tùng tuyệt đối, nếu như có ai vi phạm thì chỉ có một con đường chết.

Bởi thế, chưa đến 8h rưỡi tối, tất cả mọi người trong biệt thự của nhà họ Thẩm đều trốn biệt vào phòng riêng, tựa như bốc hơi khỏi thế gian. Căn biệt thự to lớn sừng sững chìm vào bóng đêm tĩnh lặng, thậm chí còn hơi rợn người.

Du Đường ngồi trong nhà bếp lớn vùi đầu ăn uống, tay này cầm màn thầu, tay kia cầm đũa gắp thức ăn, ăn như hùm như hổ, cơ bản không hề chú ý đến vấn đề thời gian. Tầm chín giờ tối, đột nhiên y nghe thấy có tiếng bước chân về phía này.

Du Đường rùng mình, sởn da gà khắp người, từ từ quay đầu lại nhìn, lập tức chạm mắt với Thẩm Dục đang đứng ở chỗ cánh cửa.

"Trời đất ơi!" Du Đường giật mình, sợ đến nỗi nhảy dựng lên. Thế nhưng thoạt nhìn Thẩm Dục còn hoảng hơn cả y, hắn ngồi bệt thẳng xuống đất, vành mắt đỏ bừng, đôi mắt ngập nước như sắp khóc òa lên đến nơi.

" Em, em không phải cố ý chạy ra ngoài này đâu....."

Áo dài trắng của Thẩm Dục dính bụi đất trên sàn, vậy mà hắn không thèm để tâm tới, chỉ lo ôm lấy khung cửa để nhổm dậy, sau đó quỳ xuống trước mặt Du Đường, chắp hai tay lại, run rẩy xin tha: "Chỉ là tại em đói quá, xin anh, anh ơi, anh làm ơn, đừng đánh em....."
 

Du Đường nhíu mày, hỏi hệ thống: Thống Thống, chuyện này là như thế nào? Tại sao thái độ Thẩm Dục lại khác biệt như vậy?

【 Ặc, cái này, em cũng không rõ, trong dữ liệu không có đề cập đến điều này. 】

Hệ thống suy đoán:  【 Hay là hắn bị tâm thần phân liệt? Bởi vì trong quá khứ, Thẩm Dục đã bị tổn thương tâm lý vì một chuyện gì đó, thế nên mới biến thành như hiện giờ.】

Du Đường: Ngươi nói cũng có lý, để ta hỏi hắn thử xem.

Nghĩ đến đây, y đến trước mặt Thẩm Dục, ngồi xổm xuống, nói: "Em đừng sợ, anh sẽ không đánh em."

"Em đói bụng à?" Thấy Thẩm Dục sợ sệt gật đầu, Du Đường lại dịu dàng nói tiếp: "Anh cũng đang ăn tối, em có muốn ăn chung với anh không?"

Thẩm Dục do dự chốc lát rồi ngập ngừng hỏi: "Em, em được, được ăn ạ?"

Hiện giờ, Thẩm Dục quá ngây thơ, ngoan ngoãn, Du Đường nhìn hắn như vậy, trong lòng đột nhiên dâng lên một nỗi chua xót không tên.

"Đương nhiên rồi." Y gật đầu, thối lùi về sau để nhường đường cho Thẩm Dục vào trong.

Lúc này, chàng trai cao lớn mới vịn khung cửa đứng lên, tập tễnh bước đi. Thế nhưng dáng vẻ của hắn không hề đĩnh bạt, đường hoàng như ban này, mà co vai lại, rụt đầu rụt cổ, cảnh giác nhìn ngó quanh quất, ngay cả tiếng kéo ghế của Du Đường cũng khiến cho Thẩm Dục sợ giật nảy mình.

Du Đường vốn định bảo hắn rửa tay rồi hẵng ăn, lại chợt thấy Thẩm Dục nhìn chằm chằm vào đĩa màn thầu với ánh mắt thèm thuồng, tiếp theo hắn vội vàng bốc một chiếc bánh lên,  nhét hết vào miệng trong một lần rồi nhai nuốt nhồm nhoàm, khiến cho Du Đường đứng nhìn thôi cũng cảm thấy bị nghẹn. 

Chẳng phải ban nãy hắn ăn tối rồi à?

Sao bây giờ lại đói tới mức như vậy?

Du Đường đưa đôi đũa qua cho Thẩm Dục: "Em ăn từ từ thôi, ăn thêm thức ăn đi...."

Thẩm Dục không hề đáp lại lời Du Đường, chỉ chăm chăm nuốt trọng cái màn thầu rồi lại bốc cái màn thầu khác nhét vào miệng, cho đến khi đĩa màn thầu sạch trơn, hắn lại với lấy bình nước, tu ừng ực một lần hết sạch. Tiếp theo, hắn bỗng dưng tái xanh mặt mày, ôm bụng ọe một tiếng rồi nôn thốc nôn tháo tất cả mọi thứ trong bụng ra ngoài.

Du Đường chứng kiến cảnh tượng này thì kinh ngạc đến nỗi trợn mắt há hốc mồm.

Y vội vàng vỗ lưng Thẩm Dục để hắn dễ chịu hơn một chút, xong rồi rót một ly nước đưa cho hắn xúc miệng: "Em ăn nhanh như vậy, không nôn mới là lạ...."

" Nhưng mà, nếu bây giờ không ăn thì sẽ không được ăn nữa..... không biết tới khi nào mới lại được ăn nữa...." Thẩm Dục ho khan, cả người run lẩy bẩy, nước mắt nước mũi giàn giụa khắp mặt mày: "Hôm nay pa pa ma ma không có về nhà, anh hai cũng về quê rồi, nên em mới trốn ra đây kiếm đồ ăn....Nếu như bọn họ trở về thì em sẽ không được ăn nữa...."

Du Đường sững người ra, đầu óc choáng váng.
 

Chân tướng mọi chuyện...... hóa ra lại là như vậy?

------

Editor Anh Quan


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp