BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA VAI ÁC LẠI CHẾT RỒI

Vì vai ác chết lần thứ nhất (04)


2 tháng

trướctiếp

Sau khi Du Đường rời đi, Ngụy Mặc Sinh vươn tay sờ lên đỉnh đầu, cảm thụ độ ấm phảng phất còn lưu lại trên mái tóc. 
 

Ấm áp, an yên.

Cậu trai trẻ vô thức nhoẻn miệng cười, rồi lại ngay lập tức hạ xuống.

Hắn biết rõ ràng, sẽ không có ai vô duyên vô cớ đối xử tốt với người dưng nước lã, Du Đường nhất định còn mục đích khác.

Sau khi khôi phục thái độ lạnh nhạt ban đầu, Ngụy Mặc Sinh nhét tấm thẻ thành viên và tờ ghi chú có số điện thoại vào túi áo, lầm lũi lê bước lên tầng ba của khu nhà mốc meo, vừa mới mở cửa bước vào đã bị giáng một bạt tai ngã ngửa ra sau, đập người vào khung cửa.

"Thằng nhãi ranh, tại sao khuya thế này rồi mày mới mò về!"

"Mày lại lêu lổng chỗ nào!"

"Cả ngày chỉ biết chơi bời, tao nuôi mày làm cái đéo gì!"

Bị ăn một cú tát trời giáng khiến cho lỗ tai hắn ù đi, đầu óc choáng váng kêu ong ong, nhưng chưa kịp giải thích câu nào, lão đàn ông đã túm cổ áo Ngụy Mặc Sinh lôi xềnh xệch vào trong nhà, quật hắn ngã vào đống vỏ chai bia la liệt dưới sàn nhà.

Những vết thương chồng chất trên cơ thể khiến cho hắn đau đớn ngã quỵ, không thể gượng dậy nổi, quằn quại nằm xụi lơ trên nền nhà đầy mảnh vỡ.

Sau khi chốt kín cửa ngoài, lão cha dượng tiện tay với lấy cái dù, bước vào bên trong, hung hăng quất tới tấp vào người Ngụy Mặc Sinh, luôn miệng chửi rủa: "Nếu không vớ phải mẹ con nhà mày, tao cũng không đến nỗi thua bạc nhiều như vậy!"

"Còn phải còng lưng nuôi thứ con hoang súc sinh!"

"Mày không kiếm được tiền về đây thì sớm muộn gì tao cũng đập chết hết hai mẹ con chúng mày!"

Ngay lúc này, trong phòng ngủ đột nhiên có tiếng động vang lên. Chốc lát sau, một người phụ nữ gầy nhom vịn tường chậm chạp bước ra ngoài, mắt bà sưng vù, bầm tím, má vẫn còn in nguyên năm dấu ngón tay đỏ hồng.

"Sinh Sinh!" 

Tuy rằng vết thương trên mặt bà rất nghiêm trọng, nhưng vẫn có thể nhìn ra được đường nét xinh đẹp động lòng người trên gương mặt kia.

"Đại Dân, ông đừng đánh nó nữa mà!" 

Bà lảo đảo bước về phía Trương Đại Dân, cố gắng gỡ chiếc dù trong tay lão ra.

"Sinh Sinh nó chỉ là về khuya một chút thôi, có gì từ từ nói, ông buông dù ra đã........"

Nhưng còn chưa kịp nói hết câu, Trương Đại Dân đã xô bà ra, eo đập vào cạnh bàn, ngã nhào ra đất, đau đến mức tái xanh mặt mày.

"Con điếm xui xẻo, bao nhiêu năm ròng rã không sinh nổi cho ông đây một đứa con, lại còn muốn tao đối xử tốt với thằng con hoang mày đàng điếm bên ngoài đẻ ra?"

"Có mà nằm mơ!"

Ngụy Mặc Sinh chứng kiến cảnh này thì lửa giận bốc lên đầu.

Hắn gắng gượng bò dậy, chạy lại chắn trước người phụ nữ, trừng đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào lão đàn ông béo phị.

"Ông còn dám đánh mẹ tôi nữa, tôi liều mạng với ông!"

Khương Viện vội vàng bịt miệng Ngụy Mặc Sinh, bà sợ hãi đến mức run lẩy bẩy tay chân.

"Sinh Sinh con ơi, con không thể nói chuyện với bố như thế, mau xin lỗi bố đi con!"

Không phải bà muốn khiển trách Ngụy Mặc Sinh, chỉ là bà sợ đứa trẻ này không khống chế được bản thân, gây ra việc không thể cứu vãn.

"Được lắm! Nhãi ranh! Thằng mất dạy, dám nói chuyện với tao kiểu đó à!"

Trương Đại Dân điên tiết vung dù lên, hung hăng nện liên tiếp xuống người Ngụy Mặc Sinh.

Ngụy Mặc Sinh với tay lấy vỏ chai bia rỗng, trong đầu toàn là suy nghĩ tàn bạo.

—— giết lão!

—— giết lão cha dượng súc sinh này!

—— giết lão già điên đó đi!

—— chỉ cần giết lão thì mẹ mình sẽ được cứu!

—— chỉ có giết lão, hai mẹ con mình mới có thể sống bình yên!

Nhưng ngay khoảnh khắc hắn hoàn toàn mất đi lý trí,  bỗng nhiên một bàn tay ấm áp khẽ khàng đặt lên tay hắn. Người phụ nữ yếu đuối được hắn bảo vệ phía sau, ngước đôi mắt ngập nước đầy lo lắng và khổ sở nhìn hắn, bà nói nhỏ:

"Sinh Sinh, mẹ xin con, bình tĩnh lại."

Ý nghĩ muốn giết người đột ngột tắt ngấm, Ngụy Mặc Sinh rốt cuộc cũng tỉnh táo trở lại.

Hắn buông lỏng tay, thả chai bia xuống, sau đó ôm chặt lấy Khương Viện, cẩn thận bảo vệ bà trong lòng, im thin thít chịu đựng trận đòn roi, cổ họng không rên lấy một tiếng.

*

Ba ngày sau Ngụy Mặc Sinh đến gõ cửa nhà Du Đường.

Nhìn cậu trai gầy nhom, cao lêu nghêu, mặc áo hoodie và quần bò cũ sờn cả chỉ đứng trước cửa nhà, mặt mũi đầy vết bầm tím chỗ xanh chỗ đen.

Du Đường chau mày, hỏi: "Mặt cậu bị sao thế?"

"Nằm nhà mấy ngày, vết thương đã chẳng đỡ mà lại còn nặng thêm?"

"Tôi không sao!"

Ngụy Mặc Sinh không muốn nói cho Du Đường biết rằng, sau hôm đó, hắn nằm liệt trên giường thêm hai ngày mới có thể bước xuống được. Hôm nay vừa cảm thấy khá hơn một chút là chạy đến đây ngay.

Hắn không muốn đề cập tới đời sống cá nhân trước mặt Du Đường, càng không muốn phải nhận sự thương hại của đối phương.

"Hôm đó anh đã nói sẽ dạy tôi học đánh quyền anh miễn phí." 

Hắn vò vò cổ tay áo, hít một hơi lấy dũng khí, rồi mới ngẩng đầu nhìn Du Đường, nói: "Nhưng mà tôi cũng không muốn thiếu nợ anh ."

"Chờ tôi học thành tài, đi thi đấu nhận được tiền thưởng, tôi sẽ trả thù lao cho anh."

------

editor: Anh quân

beta


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp