BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA VAI ÁC LẠI CHẾT RỒI

Vì vai ác chết lần thứ hai ( 02 )


2 tháng

trướctiếp

"Thẩm gia nói câu này là có ý gì....." Bề ngoài Du Đường vẫn giả vờ đau đớn, nhưng trong lòng lại đang chửi thầm thằng nhóc con quá biến thái, quá phí phạm cái mặt tiền xinh đẹp như kia.

"Nếu không phải tôi cứu, cứu ngài, ngài cũng không thể lành lặn để đứng đây, kết quả ngài lại đi lấy oán báo ơn, định lấy cái mạng nhỏ của tôi, ngài không cảm thấy bản thân quá đáng sao?"

"Thôi vậy, để tôi đổi cách khác." Thẩm Dục chĩa một đầu gậy chống vào cần cổ Du Đường, nhấn một cái nút trên đỉnh gậy, lưỡi dao sắc nhọc tự động bật ra, cắt một vết trên cổ y, chỉ cần hắn ấn sâu thêm chút nữa thôi sẽ cắt đứt động mạch cổ Du Đường, đến lúc đó có muốn cứu cũng không cứu được.

Hắn cười nói: "Chỉ cần anh không ăn không uống, ở trong căn phòng này kiên trì được năm ngày mà vẫn còn sống sót, tôi sẽ để anh ở lại bên cạnh tôi như điều anh vẫn hằng mong muốn, thế nào?"

Du Đường rùng mình ớn lạnh: "Như tôi vẫn hằng mong muốn là sao?"

"Vẫn muốn tiếp tục giả vờ à?" Thẩm Dục nhìn thấu được vở kịch của Du Đường, hắn nói: "Chẳng phải anh là con chó do Hàn Tử Thần phái đến cạnh tôi để nằm vùng sao?"

Du Đường:???? Mẹ nó chứ! Thống Thống, sao hắn biết rồi kìa?

【 Trời đất ơi! Em, em cũng không biết nữa! Nội dung cốt truyện đâu có đề cập đến chuyện này! 】

Hệ thống còn hoảng hơn cả Du Đường: 【 Tiêu rồi, theo tính cách vốn có của hắn, giết ngài ngay và luôn cũng có nữa là! Hơn nữa một khi ngài chết trước khi hoàn thành nhiệm vụ, công sức từ  trước đến nay đều sẽ đổ sông đổ biển. 】

Du Đường nỗ lực tự động viên bản thân: Không sao, chúng ta vẫn còn cơ hội, chỉ cần hoàn thành yêu cầu của hắn thì có thể giữ mạng.

【 Là cái yêu cầu không ăn không uống trong vòng năm ngày dưới tình huống ngài đang bị thương nặng đấy à, chẳng bằng chết luôn cho sướng thân...】
 

Du Đường: Không sao, còn nước còn tát.

Sau khi điều chỉnh cảm xúc để bình tĩnh trở lại, Du Đường cười ha hả: "Hóa ra Thẩm gia biết cả rồi à."

Y cũng không định giấu giếm nữa. Bởi vì đối với người như Thẩm Dục, thẳng thắn thành thật sẽ tốt hơn.

"Sao anh lại nghĩ tôi sẽ không điều tra ra được?"

"Vậy lời ngài nói lúc nãy còn tính không?"

"Anh cũng thức thời đấy, không hề ngoan cố." Thẩm Dục cười, sau đó chống gậy xuống đất: "Tôi thấy hơi hơi thích anh rồi đấy."

【 đinh —— độ hảo cảm của Thẩm Dục +0.001, độ hảo cảm hiện tại là  0.001. Mong, ha ha, mong ký chủ tiếp tục cố gắng ha ha ha! 】

Hệ thống không nhịn được cười ha hả.

Còn Du Đường thì đờ đẫn ra, cả người hóa đá.

Thằng nhóc này được lắm, "hơi hơi thích" của cậu đó hả??

"Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ nuốt lời." Thẩm Dục chỉ vào chiếc đồng hồ quả quýt đang treo trên tường: "Bắt đầu từ bây giờ đến 5 giờ chiều của năm ngày sau, tôi sẽ quay lại gặp anh."

"Hy vọng đến lúc đó anh vẫn còn sống."

Du Đường thở hắt ra một hơi, thầm than ở chung chỗ với một tên biến thái thật là đau đầu.

【 ký chủ, làm sao mà ngài chịu nổi? 】  hệ thống đau lòng nói: 【 Chịu đói chịu khát năm ngày đó. 】
 

Du Đường: Có gì đâu mà không chịu nổi.

Trước kia khi còn nghèo, nhịn đói vài ngày là chuyện bình thường, dăm ba cái chuyện cỏn con sao có thể làm khó được y.

Thẩm Dục vẫn còn có chút lương tâm, hắn cho vệ sĩ tới mở khóa xiềng xích cho Du Đường, để y được tự do hoạt động trong phạm vi căn phòng. Miệng vết thương bị thấm nước, nhiễm trùng dẫn đến sốt cao.

Không có thức ăn nước uống, Du Đường chỉ cảm thấy cơ thể lúc lạnh lúc nóng, y cuộn tròn người trên sàn nhà, nhắm mắt gian nan chịu đựng.

Nhưng cũng nhờ bị sốt cao, Du Đường không cảm nhận được cơn đói, sau khi gắng gượng chịu đựng đến ngày thứ ba thì không còn biết gì nữa. 

Thẩm Dục ngắm nhìn người đàn ông cuộn tròn trong góc thông qua màn hình theo dõi, đôi mắt hắn trống rỗng vô hồn, chợt nhếch môi cười khẩy, trào phúng một câu: "Hàn Tử Thần quả thực đã nuôi ra được một con chó ngoan ngoãn, rất biết vâng lời."

Đúng năm giờ chiều của năm ngày sau, Thẩm Dục bước vào trong phòng giam, hắn dùng gậy chống lật ngửa Du Đường ra, chọc chọc đầu gậy vào ngực người đàn ông đang hôn mê, cảm nhận được lồng ngực người kia vẫn còn hơi phập phồng, hơi thở thoi thóp, chẳng hiểu vì sao Thẩm Dục lại nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Gã thuộc hạ đi theo sau cẩn thận dò hỏi: "Thẩm gia, ngài muốn xử lý tên này như thế nào?"

Thẩm Dục chống gậy xuống đất, ra lệnh: "Khiêng anh ta đi....."

"A Sinh...... A, Sinh......"
 

Thẩm Dục đang nói thì đột ngột khựng lại, hắn cúi đầu nhìn Du Đường, nhíu mày nhắc lại: "A Sinh?"

Đang hôn mê mà vẫn nói mớ cái tên này, chắc hẳn đây là người rất quan trọng đối với anh ta.

Xem ra cần phải phái người đi điều tra thêm.

"Thẩm gia?"

Lúc này Thẩm Dục mới hoàn hồn: "Khiêng anh ta vào phòng ở nhà chính rồi gọi Tống Thành đến xem."

*

Lúc Du Đường tỉnh lại lần nữa, phát hiện bản thân đã rời khỏi sàn nhà lạnh băng, y đang nằm trên giường đệm sạch sẽ thoải mái, bèn thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Xem ra vượt qua được cửa ải lần này rồi.

Đầu óc vẫn còn choáng váng nửa mơ nửa tình, Du Đường chợt nhớ đến giấc mộng vừa rồi, y nhìn thấy một chàng trai với khuôn mặt mơ hồ đang ôm tấm bia đá gào khóc thê lương, thế nhưng sau khi tỉnh dậy, Du Đường không còn nhớ rõ cảnh tượng trong mơ nữa.

Có lẽ đó là việc xảy ra ở thế giới trước, nhưng ký ức đã được Du Đường lựa chọn xóa bỏ, y cũng sẽ không quan tâm đến nữa.

"Tỉnh dậy rồi à?" Nghĩ đến đây, Thẩm Dục đẩy cửa tiến vào trong phòng, chống gậy bước từng bước đến trước mặt Du Đường.

Khi còn ở trong phòng giam tối tăm, y cứ cho rằng Thẩm Dục chống gậy chỉ là để làm màu, nhưng bây giờ mới phát hiện, chân của hắn thật sự có tật.

Tuy rằng không rõ ràng lắm nhưng trên cơ thể mỹ nhân lại xuất hiện một tì vết rất nhỏ, khiến cho hắn càng trở nên đặc biệt hơn.

Rốt cuộc thì người này đã trải qua những gì mà lại bị như vậy? Câu hỏi này bất chợt hiện lên trong đầu Du Đường.

Y trả lời Thẩm Dục: "Đa tạ Thẩm gia nương tay tha mạng."

Giọng Du Đường khản đặc, tựa như tiếng móng tay cào trên giấy nhám, nghe cực kỳ khó chịu. Thẩm Dục hơi chau mày, hắn gọi người làm đang đứng sau lưng: "Đi lấy nước cho anh ta."

Cô người làm cúi đầu vâng dạ, sau đó bê một ly nước tới cho Du Đường.

Du Đường uống từng ngụm, từng ngụm, đến khi hết sạch mới cảm thấy cổ họng bớt đau rát hơn một chút.

Thẩm Dục ngồi trên chiếc ghế đặt bên cạnh giường, khoan thai nói: "Lấy thêm ly nữa đi."

Cô người làm lại đi lấy thêm một ly nước nữa đưa vào tận tay Du Đường.

Du Đường ngạc nhiên cho rằng Thẩm Dục thật tinh tế, hắn nhận ra một ly nước không đủ để cho y uống.

Uống xong ly thứ hai, Du Đường đưa lại chiếc ly rỗng cho người làm, Thẩm Dục nói tiếp: "Đi lấy ly nữa."

Du Đường: "???"

Uống xong ba ly nước, y đã cảm thấy hơi trướng bụng, bèn nhìn về phía Thẩm Dục.

Thấy hắn nở nụ cười tươi tắn nom cực kỳ xinh đẹp, cánh môi màu anh đào mấp máy, sau đó phun ra vài chữ:

"Đi lấy ly nữa."

"......"

Khi cầm trong tay ly nước thứ tư, Du Đường do dự giây lát rồi chật vật uống hết.

Y cảm thấy bốn ly đã là giới hạn của dạ dày rồi, hy vọng Thẩm Dục vẫn còn tính người.

Nhưng hiển nhiên đối phương không hề có ý định làm người, hắn lại hé miệng nói tiếp: "Lấy ly nữa đi."

Du Đường tức giận trừng mắt nhìn Thẩm Dục, khi đang định mở mồm chửi thề, lại chợt thấy gương mặt hắn lạnh đi, chậm rãi nói từng chữ: "Chết hay uống, chọn một cái."

Du Đường lập tức ngậm miệng.

--------

Editor Anh Quan


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp