BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA VAI ÁC LẠI CHẾT RỒI

Vì vai ác chết lần thứ nhất(37) Kết cục thế giới thứ nhất


10 giờ

trướctiếp

Sau ngày hôm ấy, Ngụy Mặc Sinh phát sốt rất cao, đến khi hết bệnh thì người gầy rộc hẳn đi.

Hắn biết được thân phận của mình qua phong thư mà Khương Viện để lại.

Không bao lâu sau, người nhà họ Ngụy tìm đến, đưa hắn tới nhà tổ của nhà họ Ngụy ở thành phố A để nhận tổ quy tông.

Ông nội hắn, người đứng đầu nhà họ Ngụy lúc này, đã biểu đạt nỗi thương nhớ và áy náy vô vàn đầy giả tạo với Ngụy Mặc Sinh. Tiếp theo thì nghiêm túc nói với hắn rằng muốn bồi dưỡng hắn trở thành người kế thừa sự nghiệp của nhà họ Ngụy.

Trong lúc nhất thời, Ngụy Mặc Sinh lại cảm thấy vô cùng nực cười.

Trước kia hắn nằm mơ cũng muốn vượt qua Ngụy Sâm, hắn hâm mộ đối phương sinh ra đã ngậm thìa vàng, hâm mộ đối phương sinh ra đã đứng ở vạch đích, luôn luôn cho rằng đây là nguyên nhân mà anh ta được Du Đường ưu ái.

Nhưng hiện giờ Ngụy Sâm đã chết, Du Đường bỏ đi, toàn bộ những thứ mà hắn ao ước trước kia lại dễ như trở bàn tay biến thành thứ đồ trong lòng bàn tay hắn.

Ấy vậy mà hắn lại chẳng hề cảm thấy vui vẻ chút nào.

Chẳng qua hiện giờ hắn sẽ không từ chối điều kiện mà ông lão họ Ngụy kia đưa ra.

Hắn nhất định phải tiếp nhận sự nghiệp của nhà họ Ngụy.

Bởi vì hắn muốn lợi dụng mạng lưới quan hệ rộng rãi của nhà họ Ngụy, để giúp hắn tìm được Du Đường.

Hắn không tin hắn xới tung cả quốc gia này lên cũng không tìm được Du Đường.

*

Tựa như lời Du Đường đã từng nói, tố chất của Ngụy Mặc Sinh cực kỳ tốt, nếu như một hai phải mang lên bàn cân so sánh, cơ hồ có thể xưng là thiên tài trong thiên tài, nếu như cố gắng thì trong bất cứ lĩnh vực nào hắn cũng sẽ làm rất tốt.

Hắn chỉ dùng nửa năm đã thăm dò xong toàn bộ cách vận hành của các xí nghiệp trực thuộc nhà họ Ngụy, dưới sự chỉ đạo của ban giám đốc, chưa đến một năm đã hiểu rõ toàn bộ mạng lưới mối quan hệ rối rắm của nhà họ Ngụy.

Tiếp theo, hắn chính thức bắt đầu tìm kiếm Du Đường.

Kiểm tra tất cả các danh sách hành khách đi xe lửa, máy bay, tàu thủy, tàu cao tốc, cho người đến lùng sục từng thành phố, thị trấn, thôn làng.

Khi điều tra, hắn bỗng phát hiện ra điểm kỳ lạ.

Phát hiện ra đối phương không hề có bất cứ hoạt động gì trong vòng một năm vừa qua.

Không có hóa đơn mua bán, không có ghi chép về việc sử dụng di động, cũng không có ghi chép đi lại, cũng không có bất cứ ai từng nhìn thấy Du Đường.

Ngụy Mặc Sinh cảm thấy kinh ngạc, trong lòng lại bắt đầu dâng lên nỗi hoảng sợ khủng khiếp.

Đến khi có một tay nhà giàu ăn chơi trác táng thích xem đấu quyền anh gửi cho hắn một đoạn băng ghi hình, Ngụy Mặc Sinh rốt cuộc cũng bừng tỉnh, hiểu ra vì cái gì mà Du Đường lại tựa như bốc hơi khỏi nhân gian, biến mất không còn tung tích một khoảng thời gian lâu như vậy.

Bởi vì người đàn ông đó đã chết.

Người mà hắn luôn tìm kiếm....đã chết.....chết từ một năm về trước.

Chẳng hiểu tại sao, khi mới biết được điều này, hắn lại cực kỳ bình tĩnh.

Ngụy Mặc Sinh mở đoạn băng ghi hình ra xem, đoạn băng dài nửa tiếng, hoàn toàn là cảnh tượng Du Đường bị đối thủ đơn phương hành hạ đến chết.

Cuối đoạn băng, hai cánh tay và đùi phải của Du Đường đều đã bị đấm gãy nát, khuôn mặt méo mó, be bét, đã không còn nhìn ra hình dạng ban đầu, máu bắn tung tóe, chảy lênh láng khắp sàn đấu.

Ngụy Mặc Sinh máy móc nhấn nút phát lại đoạn băng ghi hình, xem lần thứ hai, sau đó lại xem lần thứ ba, lần thứ tư, lần thứ năm, lần thứ sáu......

Đến thời điểm đang xem tới lần thứ mười, hắn chạy nhào tới nhà vệ sinh, ôm bồn cầu, ho khan kịch liệt, nôn thốc nôn tháo.

Cuối cùng, cho đến khi không còn phun ra được cái gì nữa, Ngụy Mặc Sinh bắt đầu khóc tức tưởi.

Hắn ném điện thoại ra thật xa, văng vào vách tường, rơi xuống sàn nhà vệ sinh, nhưng âm thanh của đoạn băng vẫn truyền ra ngoài thông qua loa phát thanh của điện thoại, hắn bèn bò tới chỗ chiếc điện thoại, đấm liên tục vào màn hình, màn hình di động nứt vỡ, mảnh vụn kính găm vào mu bàn tay hắn, máu chảy tí tách xuống đất, thế nhưng dường như Ngụy Mặc Sinh lại không hề cảm thấy đau, hắn dùng phần sắc nhọn nhất của chiếc điện thoại vỡ, hung hăng xé rách động mạch cổ tay, dùng hết sức ấn mạnh xuống, vẽ lên đó từng đường máu ngoằn ngoèo, một đường, hai đường, ba đường....

Nỗi đau đớn dữ dội khiến thân thể Ngụy Mặc Sinh vô thức run lẩy bẩy, hắn ngã vật xuống nền gạch men sứ lạnh băng, từng dòng máu đỏ tươi trào ra khỏi những vết thương khủng khiếp trên cổ tay, chảy tràn lan khắp mặt đất, nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi sạch sẽ trắng tinh tươm.

Khi tỉnh lại lần nữa, hắn đã ở bệnh viện.

Ông nội hắn đứng trước giường bệnh, gương mặt già nua tái nhợt, phẫn nộ hỏi hắn: "Vì sao lại tự sát?!"

"Không phải tự sát."

Giọng của hắn yếu ớt, yết hầu đau đớn như bị hỏa thiêu.

Hắn nhìn ông lão, khẽ lắc đầu: "Chỉ là không muốn sống nữa."

"Cháu, cháu xem cháu rốt cuộc đang nói cái gì?!" Ông lão tức phát run, lảo đảo suýt ngã, vệ sĩ bên cạnh thấy thế vội vàng chạy lên đỡ, ông lão lại quát: "Cháu muốn ta tức chết có phải không!"

Những gì ông lão nói sau lúc đó, Ngụy Mặc Sinh đều đã quên.

Hoặc nói đúng hơn thì hắn chẳng nghe lọt tai được câu nào.

Vừa được xuất viện, hắn đã đi tìm Lý Tấn, hỏi rõ đầu đuôi mọi chuyện.

Khi Lý Tấn vẫn còn cố giấu giếm không chịu nói rõ ngọn ngành, Ngụy Mặc Sinh lập tức nói cho gã biết hắn đã biết chuyện Du Đường qua đời, Lý Tấn nghe xong thì hiểu được, lúc này có gạt Ngụy Mặc Sinh cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

Lý Tấn kể với hắn, căn nhà kia không phải do gã mua, mà là Du Đường bỏ tiền mua rồi nhờ gã đứng tên hộ. Sau khi Du Đường qua đời một thời gian, Vương Chí và Lý Tấn mới biết được, hóa ra Du Đường thường xuyên gặp gỡ Ngụy Sâm là vì Tô Vũ uy hiếp rằng, nếu như Du Đường không làm theo lời gã, gã sẽ chuyển tầm ngắm về phía Ngụy Mặc Sinh.

Du Đường vốn dĩ đã muốn Ngụy Mặc Sinh thoát khỏi sự ràng buộc với sàn đấu ngầm từ lâu, thế nhưng hợp đồng của hắn ký tận mười năm, nếu không đào ra được mười triệu để bồi thường hợp đồng, tay quỷ hút máu Tô Vũ nhất định sẽ không chịu nhả Ngụy Mặc Sinh ra.

Cho nên y mới ký hợp đồng với Ngụy Sâm, đồng ý tham gia đấu trường sinh tử, nhận về hai mươi triệu, trong đó, mười triệu là tiền bồi thường hợp đồng, mười triệu còn lại được chia làm hai, năm triệu cho Vương Chí và Lý Tấn, năm triệu còn lại được chuyển vào thẻ ngân hàng, nhờ Lý Tấn giao cho Ngụy Mặc Sinh.

Lý Tấn mở ngăn tủ ra, lấy một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Ngụy Mặc Sinh:  "Trong đây là số tiền năm triệu mà anh Đường cho anh và Vương Chí, bọn anh vẫn chưa động đến một xu nào, tuy rằng anh biết hiện giờ em đã không còn cần đến số tiền này nữa, thế nhưng anh hy vọng em có thể nhận lấy, bằng không thì lương tâm của bọn anh sẽ cắn rứt khó an."

"Anh Đường đã nói, anh ấy nhất định sẽ sống sót quay về....." Nhớ tới chuyện cũ, mắt Lý Tấn đỏ bừng, gã che miệng lại, hít thở thật sâu để lấy dũng khí rồi mới tiếp tục nói: "Ai ngờ đối thủ của anh ấy con mẹ nó chó má, thằng đó chích thuốc cấm!"

"Anh Đường được an táng ở đâu?"

Ngụy Mặc Sinh vô cảm cắt lời Lý Tấn, sau khi biết mộ của Du Đường ở đâu thì xoay người bỏ đi, không hề nói thêm câu nào.

Trái tim của hắn đã đau đến chết lặng.

Chàng trai trẻ dựa đầu vào cửa sổ xe, nhắm mắt lại, tất cả những hồi ức về Du Đường tràn về trong tâm khảm.

Kẻ đã từng tự cho rằng bản thân đã nhận hết mọi cực khổ là hắn, lại chưa từng phát hiện, từ sau khi gặp gỡ Du Đường, hắn đã luôn được đối phương che chở sau lưng, mỗi một phút mỗi một giây, đều đang sống trong thành lũy kiên cố mà người đàn ông kia dốc hết sức lực để xây nên.

Một ông chủ của sàn đấu ngầm yêu tiền như mạng sống sẽ mua giày mới cho hắn? Cho hắn tiền? Lại còn miễn phí hủy bỏ hợp đồng, không cần bồi thường?

Nói ra là đã cảm thấy nực cười.

Nực cười hơn là hắn tin.

Lý Tấn một đấu sĩ quyền anh chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, thế mà lại có thể vung tay một lần hai triệu rưỡi, để mua đứt một căn nhà sập sệ có giá trị chưa tới một triệu rưỡi?

Vậy mà hắn lại cũng tin.

Anh Đường để lại cho hắn một tấm thẻ ngân hàng có tận 5 triệu, còn bảo bản thân về quê, không quay lại thành phố nữa.

Con mẹ nó! Hắn cũng tin!

Hơn nữa, còn ngu ngốc lật tung mọi nơi để tìm kiếm Du Đường.

Nghĩ đến đây, Ngụy Mặc Sinh nhếch môi cười rộ lên.

Tiếng cười rúc rích truyền ra từ trong cổ họng, vặn vẹo khó nghe một cách dị thường.

Hắn che miệng lại, khóc không được nữa, hắn cười, cười không dừng nổi.

Thẳng tới khi quỳ trước bia mộ của Du Đường, vươn tay lau đi bụi đất bám trên tấm di ảnh, Ngụy Mặc Sinh mới có thể ngừng lại nụ cười kinh khủng kia.

"Anh Đường....." Hắn nói: "Anh lừa em khổ sở quá."

"Anh nói với em rằng anh về quê, kỳ thật một năm qua, anh vẫn nằm ở đây, cô đơn ngủ dưới ba tấc đất."

"Rốt cuộc em cũng đã tìm được anh rồi. Anh ơi, anh đừng ngủ nữa, anh tỉnh dậy nhìn em một cái đi, được không?"

Ngôi mộ vẫn cứ hiển hiện ở đó, lạnh lẽo, im lắng.

Gương mặt của người đàn ông trên tấm di ảnh đang cười, nụ cười có phần lưu manh nhưng lại cực kỳ đẹp, nhìn hắn bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng, ấm áp.

Bờ môi Ngụy Mặc Sinh run rẩy, hắn tựa trán lên tấm bia đá lạnh lẽo.

Hắn cứ nghĩ bản thân không thể khóc nữa, nhưng hốc mắt dần ướt át, chua xót, khàn giọng khóc than: "Anh tỉnh dậy nhìn em một cái...."

"Anh tỉnh dậy nhìn em đi....."

"Lại gọi em một câu A Sinh, rồi xoa đầu em, búng trán em một cái, mắng em là nhóc con, nhóc con to gan....."

Hắn cắn chặt răng, nước mắt chảy vào trong miệng, cổ họng đắng ngắt.

"Xin anh, cầu xin anh, đừng ngủ nữa, tỉnh dậy, tỉnh dậy...."

"Anh ơi, anh dậy đi, được không....anh ơi...."

"Anh Đường...."

*

Sau khi rời khỏi nghĩa trang quay trở về, Ngụy Mặc Sinh sai người đi bắt tay đấu sĩ đã giết Du Đường một năm về trước, đưa tới nhà họ Ngụy.

Hắn tổ chức mô phỏng lại đấu trường sinh tử, đeo găng tay lên, dựa vào đoạn băng ghi hình trận đấu của Du Đường ngày hôm ấy, ăn miếng trả miếng tay đấu sĩ kia, đánh gã ta thành kẻ tàn phế.

Ngày hôm sau, hắn mời bên truyền thông, tất cả các giám khảo và các giáo sư trong trường tới, mời họ tham gia tổ chức lại lễ trao giải của năm đó một lần nữa.

Năm đó, hắn thật sự đã đoạt được giải nhất của cuộc thi, thế nhưng bởi vì việc của Du Đường và chuyện liên quan đến nhà họ Ngụy, cuối cùng hắn cũng không tham gia lễ trao giải.

Hiện giờ, hắn muốn hoàn thành tâm nguyện này, hơn nữa còn bỏ một số tiền lớn để yêu cầu bên truyền thông phát sóng trực tiếp buổi lễ.

Trước khi lên bục phát biểu, hắn lấy một chiếc bình thủy tinh nhỏ chứa đầy thuốc viên từ trong túi ra, đổ ra tay, dốc vào miệng nuốt hết, sau đó mới bước lên bục đọc bài diễn văn.
 

Ngụy Mặc Sinh ôm trong ngực chiếc cúp thuộc về hắn, hoàn toàn không quan tâm tới ánh mắt kinh ngạc của những người chung quanh, bình thản cất tiếng nói đều đều.

"Tôi thực sự rất vinh hạnh khi đạt được giải thưởng lần này, hôm nay, tại nơi đây, tôi muốn nói lời cảm ơn đến người mẹ, người thầy, trường học, cảm ơn những người bạn học, và cảm ơn cả sự cố gắng của chính bản thân tôi, thế nhưng người mà tôi muốn cảm ơn nhất chính là anh Đường."

"Anh ấy tên là Du Đường, là một đấu sĩ quyền anh có thực lực rất mạnh mẽ, lại vô cùng đẹp trai, khi cười rộ lên có thể khiến cả nam lẫn nữ đổ ngả đổ nghiêng. Anh ấy là thầy tôi, là anh tôi, và cũng là ân nhân của tôi, nếu như không có anh ấy thì cũng không có tôi của hiện giờ."

"Trước khi gặp gỡ anh, tôi luôn nghĩ bản thân là người bị thế gian vứt bỏ, luôn cho rằng bản thân đang ngập ngụa trong địa ngục, luôn cho rằng bản thân không có quyền theo đuổi ước mơ."

"Nhưng sau khi quen biết Du Đường, cuộc đời của tôi bắt đầu thay đổi."

"Anh ấy dạy tôi đánh quyền anh, cổ vũ tôi đi học; cha dượng tôi đánh bạc đi vay nặng lãi, anh ấy gom hết tiền tiết kiệm mua lại căn nhà của chúng tôi, giúp tôi vượt qua hoạn nạn; khi biết mẹ tôi bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, tôi đã kề bên sụp đổ vì tuyệt vọng, cũng là anh ấy luôn ở bên cạnh an ủi, động viên tôi, để tôi có thể bước ra khỏi nỗi đau mất đi người thân."

"Tôi đã từng nghĩ tới, nếu như không có Du Đường, tôi sẽ trở thành con người thế nào. Chắc có lẽ tôi đã trở thành tội phạm, cướp bóc, buôn lậu, giết người, không có tội ác nào không dám làm, đắm mình trong bùn nhơ trụy lạc."

"Đối với tôi mà nói, Du Đường là ánh dương ấm áp nhất thế gian, chiếu sáng cuộc đời tăm tối của tôi."

"Mọi người biết đấy, nếu như thế gian này mất đi ánh mặt trời, nghĩa là tận thế đã đến."

"Con người không có ánh sáng, thì sẽ chết."

"Mà hiện giờ, tôi đã hoàn toàn mất đi anh ấy....."

Nói đến đây, Ngụy Mặc Sinh đột nhiên im bặt.

Hắn cúi đầu thật sâu để chào tạm biệt những người đang đứng tại đây, sau đó ôm chiếc cúp rời khỏi hội trường.

Ngụy Mặc Sinh lái xe tới nghĩa trang, đi đến nơi Du Đường đang yên nghỉ.

Khi còn vài bước chân nữa là tới chỗ ngôi mộ của Du Đường, hắn không chịu đựng nổi nữa, ngã quỳ một gối xuống đất, phun ra một ngụm máu.

Ngụy Mặc Sinh cũng không lau đi, hắn chịu đựng nỗi đau đớn như xé rách nội tạng, bò lê đến bên cạnh tấm bia đá, ngã ngồi xuống đất.

"Cho anh nè, anh Đường." Hắn lại sặc ra một ngụm máu, máu chảy tràn xuống, nhiễm đỏ cả vạt áo sơ mi.

Chiếc cúp được hắn cẩn thận đặt đằng trước di ảnh của Du Đường, dựa vào tấm bia đá.

"Em đoạt được giải nhất rồi."

"Ở lễ trao giải, em đã nói toàn bộ những lời mà trước kia em đã từng nói với anh. Nhưng mà em có thêm vào vài câu, anh không biết những người ở đó ngạc nhiên cỡ nào đâu."

"Nếu như anh có mặt ở đó, hẳn sẽ rất ngượng ngùng."

"Bởi vì có đông người nhìn như vậy mà."

Máu trào ra khỏi miệng càng lúc càng nhiều, Ngụy Mặc Sinh chà lau môi, cười nói: "Có lẽ anh sẽ còn đỏ mặt nữa..."

"Nếu vậy chắc sẽ thú vị lắm...."

"Đến lúc đó em có thể cười, cười nhạo anh...."

"Nói rằng, anh, anh Đường, anh lớn rồi...sao lại...sao lại còn đỏ, đò mặt...vậy..."

Đồng tử bắt đầu tan rã, tầm mắt của Ngụy Mặc Sinh dần nhòe đi, sương mù phủ kín đôi mắt hoa đào, hắn dựa hẳn vào tấm bia đá, vươn tay sờ soạng tấm di ảnh của Du Đường, khẽ nói:

"Anh, đừng hòng bỏ rơi em."

"Dù cho anh đã chuyển thế đầu thai, em cũng nhất định sẽ tìm được anh."

"Đời đời kiếp kiếp, dây dưa với anh."

"Vĩnh viễn không buông tay."

......

Vào một ngày tháng năm đầu hạ, trời đổ cơn mưa to như trút nước.

Chờ đến khi người nhà họ Ngụy đội mưa chạy đến nghĩa địa tìm được Ngụy Mặc Sinh, người đã không còn hơi thở.

————

Xin chào mọi người, tui là tác giả Tiểu Na Tra đây, câu chuyện thứ nhất đã đi đến hồi krồi nhỉ, mọi người xem xong chắc cũng đều đã hiểu! Áng văn này nói về câu chuyện tình yêu sâu sắc mười đời mười kiếp của hai người đàn ông, kết cục chuyện tình yêu của hai người họ chắc chắn là happy ending một cách vô cùng trọn vẹn! Couple chính là Chủ Thần và Du Đường! Kiếp trước, hai người có mối quan hệ sư đồ! Du Đường chính là vị sư tôn tu vô tình đạo của Chủ Thần! Tuy bề ngoài ngài có vẻ dịu dàng ấm áp, nhưng thật ra, vì tkhi sinh ra đã bị rút đi tơ tình, ngài không hiểu được màu sắc của tình yêu.

Ở mỗi thế giới, vai ác đều là mảnh nhỏ linh hồn của Chủ Thần, cho nên mọi người không cần lo lắng về kết cục tử vong của hai người!!! Tử vong là để lúc gặp lại sẽ càng tốt hơn!!! Sau này càng ngày công sẽ càng ngoan ngoãn không phải sao ( áng văn này sẽ có phục bút, sau này sẽ quay lại)

Hy vọng mọi người có thể thích áng văn ngọt ngào này, đồng thời tích like cho mình cái năm sao ~~~ bắn tim ~~~ bắn tim chíu chíu

-----

Editor Anh Quan


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp