BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA VAI ÁC LẠI CHẾT RỒI

Vì vai ác chết lần thứ nhất(34)


2 tháng

trướctiếp

Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà Du Đường lại gật đầu đồng ý.

Có lẽ bởi vì trong lòng cảm thấy hổ thẹn, cũng có lẽ vì đầu óc lúc đó bị chạm mạch, thế nhưng nét mặt và từng câu từng chữ của Ngụy Mặc Sinh khiến Du Đường nhớ tới một người.

Là một người đàn ông luôn xuất hiện trong những giấc mơ của y từ thuở nhỏ.

Trước ngày xảy ra vụ tai nạn hy hữu kia, Du Đường vẫn còn mơ thấy người đó.

Cảnh tượng luôn hiện lên trong giấc mơ của Du Đường từ bé đến lớn, là cảnh tượng một người đàn ông mặc đồ cổ trang rất hoa lệ, hắn đang ôm chặt một người khác trong lòng, ngồi trong bóng tối, gào khóc nức nở.

Mặc dù Du Đường không trông thấy gương mặt của hai người kia, thế nhưng vẫn cảm nhận được sự thống khổ và tuyệt vọng tràn ngập.

Mỗi khi nhìn thấy cảnh tượng đó, trong lòng Du Đường lại cảm thấy vô cùng khó chịu.

Hiện giờ, Ngụy Mặc Sinh cũng đang khóc, nước mắt trào ra từ khóe mắt, lăn dài trên má, nhỏ từng giọt, từng giọt, thẩm thấu vào vạt áo Du Đường.

"Em đừng khóc." Y vươn tay, lau đi nước mắt trên gương mặt của hắn: "Em khóc trông xấu lắm, nín đi, được không?" 

Ngụy Mặc Sinh giữ chặt bàn tay Du Đường, áp lên má hắn, nghẹn ngào nói: "Anh ơi, em không nhường anh cho anh ta đâu!"

"Xin anh, thích em có được không?"

"Thích em thêm một chút thôi, được không...."

Du Đường thở dài khe khẽ, nhắm mắt lại, không trả lời hắn.

Rốt cuộc thì Ngụy Mặc Sinh cũng sụp đổ, hắn gục đầu trên vai Du Đường, chảy nước mắt trong im lặng.

*

Ngày hôm sau tỉnh dậy, hệ thống thông báo cho Du Đường rằng độ hảo cảm đã đạt đến 100 điểm, nó còn chả hiểu tại sao rõ ràng Du Đường đã từ chối vai ác mà độ hảo cảm vẫn có thể tăng lên được.

Nhưng hiện giờ lý do của chuyện đó không quan trọng.

Hệ thống nói:【Ký chủ, kế tiếp chỉ cần ngài chết trên sàn đấu là hoàn thành nhiệm vụ. Sau khi nhận được điểm tích phân, chúng ta sẽ lập tức chuyển sang thế giới tiếp theo. Hôm nay là ngày cuối cùng của ngài ở thế giới này, nếu ngài có việc gì muốn làm thì nên làm luôn đi.】

Du Đường: Ừ.

Hệ thống nhận thấy Du Đường không vui, bèn dè dặt hỏi:【 ký chủ, ngài không sao chứ? Tối qua tầm nhìn của em bị cencor hết, không thấy được hai người làm gì, cậu ta không ngược đãi ngài trên giường đấy chứ? 】

Du Đường: Không có.

Du Đường: Cậu ấy không ngược đãi ta.

Du Đường: Từ đầu đến cuối cậu ấy khóc rất nhiều, đến ta còn tưởng ta mới là người đè cậu ấy.

【??? Sao khó hiểu thế nhờ? 】Hệ thống mê man:  【Người bình thường đều thế cả à?】

Du Đường: Là ta không tốt, ta không nên đối xử với cậu ấy như thế.

Cửa phòng lúc này đột nhiên mở ra, Ngụy Mặc Sinh bước vào trong phòng. Tuy rằng đôi mắt vẫn còn hơi đỏ, thế nhưng nét mặt đã trở lại bình thường, hắn vừa bước tới vừa hỏi: 

"Anh Đường, anh cảm thấy thế nào?" Hắn đến trước mặt Du Đường: "Hôm qua, em đã tắm rửa sạch sẽ cho anh rồi, nếu như anh cảm thấy đau thì nhớ nói cho em biết nhé."

Hắn cười nói: "Em mới nấu cháo xong, còn làm thêm vài món ăn kèm, anh có muốn ăn không?"

Biểu hiện của hắn bình tĩnh tự nhiên như thường khiến cho cảm giác xấu hổ của Du Đường cũng giảm bớt đi chút ít.

Y gật đầu "ừ" một tiếng.

Ngụy Mặc Sinh lại nói tiếp: "Vậy để em dọn bàn, anh đi đánh răng rửa mặt rồi còn ăn sáng."

Hắn nói xong câu này thì xoay lưng bước ra ngoài.

Du Đường thở phào một hơi, bước xuống giường, tuy rằng đằng sau vẫn hơi khó chịu, nhưng tổng thể thì không tính là đau đớn.

Ngụy Mặc Sinh hôn rất mạnh bạo, nhưng trong lúc làm chuyện đó lại rất dịu dàng, không hề làm Du Đường bị thương.

Ngày hôm nay, mọi việc lại quay về với quỹ đạo, hai người cực kỳ ăn ý không hề nhắc đến tên Ngụy Sâm.

Ngụy Mặc Sinh cũng trở lại trang thái vui vẻ của ngày thường, giả vờ như giữa hai người chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.

*

Ngày 12 tháng 3, Ngụy Mặc Sinh dậy từ sáng sớm để chuẩn bị đến trường tham gia cuộc thi.

Trước khi đi thi, Du Đường bỗng nhiên ôm chầm lấy hắn ngay trước cửa nhà, cổ vũ: "Cố lên!"

"Chúc em thi cử thuận lợi!" Du Đường nói: "Với khả năng của em, anh tin tưởng dù cho có làm bất cứ việc gì, em cũng có thể đạt được kết quả tốt nhất."

Du Đường siết chặt vòng tay, thầm nghĩ trong lòng.

Mong em sau này có thể một mình vững bước tiếp tục tiến về phía trước, đi về phía tương lai thuộc về chính em.

"Vâng." Ngụy Mặc Sinh hơi khó hiểu vì hành động kỳ lạ của Du Đường, thế nhưng vì được ôm cho nên hắn cũng không nghĩ nhiều.

Hắn chôn đầu vào hõm vai Du Đường, trả lời: "Chờ em đoạt được giải nhất, anh nhất định phải tham dự lễ trao giải nhé, em muốn nói cho tất cả mọi người biết, anh Đường của em là người tuyệt vời đến thế nào."

Nói đến đây, hắn buông Du Đường ra, cười nói: "Tạm biệt, anh Đường, chờ em về nhé."

"Tạm biệt." 

Du Đường nhìn theo bóng lưng Ngụy Mặc sinh rời đi, tận đến khi không nhìn thấy bóng dáng hắn nữa thì mới xoay người đi vào nhà.

Y kéo cái rương dưới gầm giường ra, lấy phong thư ra ngoài, kế tiếp, Du Đường mở ngăn kéo, cầm cuốn sổ nợ và chiếc đồng hồ Ngụy Mặc Sinh tặng ra, đặt cả ba thứ lên bàn.

Du Đường mím chặt môi, xé vụn cuốn sổ nợ, lại lấy giấy bút ra viết một bức thư cho Ngụy Mặc Sinh.

Du Đường viết tới viết lui tận hai tiếng đồng hồ, đến khi thùng rác đã chất đống giấy bỏ đi, y mới viết xong một bức thư ưng ý.

Tiếp theo, y đặt chiếc đồng hồ đè lên phong thư của mình và Khương Viện, sau đó đứng dậy thu dọn hành lý, tạo hiện trường giả rằng bản thân đã dọn đi, cuối cùng Du Đường xuống tầng gặp chủ nhà trọ, nhờ vả cô nói với Ngụy Mặc Sinh là y đã về quê, sau này sẽ không quay lại nữa, rồi mới xách vali hành lý ra khỏi nhà.

Du Đường xách vali tới nhà Lý Tấn để gửi nhờ, Lý Tấn vừa khóc vừa nói:

"Anh Đường, anh nhất định phải sống đấy."

"Ừ."

*

Đấu trường sinh tử được tổ chức ở một thành phố khác, khi Du Đường tới sàn đấu, Ngụy Sâm đã cho xe đợi trước để đón y, còn tặng kèm thêm hai vệ sĩ đi kè kè bên cạnh, như sợ Du Đường sẽ bỏ trốn không bằng.

Thật ra cũng không cần phải cẩn thận đến thế.

Khi xe hơi chạy ngang qua cổng trường đại học A, Du Đường ngoái đầu lại nhìn, chợt cảm thấy không đành lòng.

Thật ra, y có hơi luyến tiếc thế giới này.

Dù sao Du Đường cũng đã ở thế giới này gần một năm, chứng kiến sự trưởng thành của Ngụy Mặc Sinh, nghĩ đến đây, Du Đường hơi ngậm ngùi.

Chỉ mong sao sau khi y rời đi, Ngụy Mặc Sinh có thể nhanh chóng bước ra khỏi quá khứ, duy trì tinh thần lạc quan như hiện tại, nỗ lực phấn đấu cho tương lai.

Xe càng lúc càng chạy xa trường đại học, Du Đường quay mặt đi, nhỏ giọng nói:

Vĩnh biệt, A Sinh.

*

Năm giờ chiều ngày hôm đó, Du Đường đã có mặt tại nơi sẽ diễn ra đấu trường sinh tử, y đã khởi động làm nóng cơ thể từ ban nãy, lúc này, trên người Du Đường khoác áo khoác có in dấu hiệu của nhà họ Ngụy. Y đứng bên dưới sàn thi đấu, nhẹ nhàng nhảy lên theo nhịp.

Tim Du Đường đập rất nhanh, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy khán đài đã chật ních khán giả, bọn họ không ngừng la hét ầm ĩ, nét mặt ai nấy đều cực kỳ hưng phấn, vì sắp được chứng kiến một trận đấu bạo lực máu me hàng thật giá thật.

Phía trên vòm khán đài được treo một màn hình lớn, chiếu cận cảnh màn chiến đấu đẫm máu của hai đấu sĩ trên sàn đấu.

Khi ống kính lia qua gương mặt Du Đường đang đứng phía dưới, hình ảnh của y được phóng đại trên màn hình lớn, khán giả lập tức gào thét chói tai.

MC cầm micro lên, hô vang: 

"Tiếp theo đây!!!"

"Xin mời đấu sĩ đại diện cho nhà họ Ngụy bước lên sàn đấu, đấu sĩ Du Đường!!!"

------

Editor Anh Quan


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp