BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA VAI ÁC LẠI CHẾT RỒI

Vì vai ác chết lần thứ nhất(33)


2 tháng

trướctiếp

Theo tục lệ truyền thống, ngày đầu năm mới nhất định phải ăn sủi cảo, thế nên Du Đường và Ngụy Mặc Sinh đã dậy từ sớm, cùng nhau nấu một nồi sủi cảo.

Sau khi ăn xong bữa cơm đầu năm, Du Đường lại lôi kéo Ngụy Mặc Sinh ra ngoài.

"Anh ơi, chúng ta đang đi đâu vậy?"

Ngụy Mặc Sinh biết Du Đường vốn là trẻ mồ côi, không có họ hàng thân thích, ở thành phố A này, ngoại trừ hắn và đám anh em ở sàn đấu, y cũng không quen thân với bất cứ ai.

Hẳn là không phải đi chúc tết người thân.

"Anh mang em đến một nơi." Du Đường đeo găng tay, quàng khăn quàng cổ, sau đó đội mũ bảo hiểm rồi leo lên xe máy, vỗ vỗ yên sau: "Tới nơi em sẽ biết."

"Đi đến đâu mà anh cứ phải úp úp mở mở thế?" Ngụy Mặc Sinh vừa lẩm bẩm vừa ngoan ngoãn ngồi lên yên xe, vòng tay ôm chặt eo Du Đường, trong lòng cảm thấy cực kỳ tò mò.

Một lát sau, Du Đường chở hắn đến bệnh viện lớn nhất thành phố A.

"Tết nhất sao lại tới bệnh viện?" Tuy rằng Ngụy Mặc Sinh hơi khó chịu nhưng vẫn lẽo đẽo theo đuôi Du Đường. 

Từ khi Khương Viện qua đời, hắn không dám tới bệnh viện, mặc dù hắn biết như vậy là không nên, nhưng chung quy hắn vẫn vô thức né tránh nơi này.

Du Đường không trả lời, chỉ lôi kéo hắn đi lên tầng năm của bệnh viện.

Tầng năm là tầng dành cho khách V.I.P, chi phí phòng bệnh trên tầng này rất đắt đỏ, có thể chữa trị ở đây không phải giới quyền quý thì cũng là người giàu có.

Du Đường liếc mắt nhìn một phòng bệnh gần đó, quả nhiên có rất nhiều vệ sĩ đứng chật kín ngoài cửa phòng bệnh. Y bèn kéo Ngụy Mặc Sinh nép vào một góc khuất, thầm gọi hệ thống trong đầu xem còn bao nhiêu thời gian.

【 Vâng, để em kiểm tra. 】

Hệ thống vừa trả lời xong, bỗng nhiên một đoàn y tá bác sĩ vội vàng chạy về phía gian phòng bệnh kia, chưa đầy hai phút sau, cửa phòng bệnh bật mở ra, băng ca được đẩy vội ra ngoài, trên băng ca là một người bệnh đang hấp hối.

Người đàn ông tiều tụy chỉ còn da bọc xương nằm thoi thóp trên băng ca, ông ta nghẹo đầu sang một bên, đôi mắt đờ đẫn không còn sức sống, khi ông ta được đẩy ngang qua chỗ Ngụy Mặc Sinh đang đứng, hai người chạm mắt nhau, Ngụy Mặc Sinh bỗng nhiên ngẩn người ra, chân mày nhíu lại.

Bước ra khỏi bệnh viện, hắn hỏi Du Đường: "Anh, rốt cuộc hôm nay anh đưa em đến đây để làm gì."

Sau khi người kia được các y bác sĩ đẩy vào bên trong phòng cấp cứu, Du Đường lại dắt hắn ra về, khiến cho Ngụy Mặc Sinh chẳng thể hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra.

"Đừng hỏi nữa." Du Đường búng trán hắn một cái: "Sau này đến lúc thích hợp anh sẽ nói cho em biết."

Người đàn ông đó là Ngụy Xướng, cha ruột của Ngụy Mặc Sinh, ông ta bị bệnh tật tra tấn hai năm ròng rã, hôm nay chính là ngày mà ông ta từ biệt nhân thế.

Tuy rằng Ngụy Xướng có lỗi với Ngụy Mặc Sinh, Du Đường cũng cảm thấy ông ta không xứng là người cha người chồng tốt, nhưng dù sao ông ta cũng là cha ruột của Ngụy Mặc Sinh, Du Đường nghĩ có lẽ nên để Ngụy Mặc Sinh gặp cha ruột lần cuối cùng trong đời. Sau này hắn cũng sẽ không phải nuối tiếc điều gì.

"Sao lúc nào anh cũng nói chuyện kiểu mập mờ như thế?" Ngụy Mặc Sinh nổi cáu: "Mới ngày đầu năm mới, tự dưng nổi hứng một hai đòi chạy đến bệnh viện xem người ta đi cấp cứu, giờ hỏi lại không chịu giải thích!"

Du Đường ngọt ngào dỗ dành hắn: "Em đừng giận, đi, chúng ta đi xem phim đi, anh sẽ mua cho em một phần bắp rang bơ maximum."

"Anh, anh định dùng một phần bắp rang bơ để dỗ em à?"

"Thế em muốn như thế nào?"

Ngụy Mặc Sinh thò mặt lại gần: "Hôn em một cái?"

 Hắn cười:  "Anh, anh hôn em một cái, em sẽ hết giận."

"......" Du Đường ngó quanh quất, sau đó hỏi ngược lại: "Ở ngay giữa đường giữa xá à?"

"Vâng."

"Hay đổi nơi nào kín đáo hơn một tí?"

"Không được, không chịu."

Du Đường cạn lời, nhẹ nhàng hôn chụt má Ngụy Mặc Sinh một cái rồi xấu hổ quay mặt đi chỗ khác.

Chàng trai trẻ thỏa mãn, nhoẻn miệng cười tươi như hoa nở xuân về, đôi mắt hoa đào híp lại, cong cong như vầng trăng non.

Tiếp theo đó, hắn lại kỳ kèo đòi đi trượt tuyết, đòi đi chỗ nọ chỗ kia.

Hắn muốn trải qua thật nhiều kỷ niệm với Du Đường, sau đó toàn tâm toàn ý dồn sức cho cuộc thi sắp tới. Dù sao cũng là cuộc thi lớn hội tụ nhân tài của cả nước, muốn đoạt được giải nhất thì nhất định phải cố gắng hết sức.

Hắn muốn trở thành niềm tự hào của Du Đường.

Muốn Du Đường có thể nở mày nở mặt khi nhắc đến tên hắn.

*

Đến ngày 10 tháng 3, trước khi Ngụy Sâm ra nước ngoài, Du Đường có tới gặp anh ta một lần, để nhờ vả anh ta giữ bí mật chuyện y đồng ý tham gia đấu trường sinh tử với Ngụy Mặc Sinh.

Bên phía Tô Vũ rất dễ xử lý, chỉ cần có tiền là có thể giải quyết mọi chuyện, nhưng Ngụy Sâm là một nhân tố khó đoán trước. 

Mặc dù Du Đường biết anh ta sẽ gặp tai nạn máy bay trong chuyến đi công tác nước ngoài này, thế nhưng hiện giờ anh ta vẫn chưa đi, nếu anh ta đột nhiên lên cơn, tiết lộ chuyện này với Ngụy Mặc Sinh thì công sức giấu giếm bao lâu nay của y sẽ đổ vỡ.

"Quả thực tôi không thể hiểu nổi con người cậu." Trên đầu Ngụy Sâm viết một dấu chấm hỏi to đùng: "Cậu liều mạng vì cậu ta, lại không muốn cho cậu ta biết?"

"Tổng giám đốc Ngụy, trên đời này không thiếu những chuyện kỳ lạ, những thứ ngài không hiểu còn nhiều lắm."

Du Đường cũng không thể giải thích với Ngụy Sâm rằng, bản thân đã gom đủ điểm hảo cảm từ phía Ngụy Mặc Sinh, sắp tới sẽ phải chết đi để chuyển sang thế giới khác, thế nên mới làm những việc này để giảm bớt nỗi hổ thẹn trong lòng.

"Được thôi." Ngụy Sâm gật đầu, tiếp tục nói: "Vào ngày 12 tháng 3, tôi sẽ cố gắng về sớm để đến xem trận đấu của cậu, cậu nên chuẩn bị thật kỹ càng, cố gắng đừng thê thảm quá đấy, cho tôi chút thể diện nhé."

Du Đường thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Đã biết."

*

Khi vừa về đến nhà, Du Đường thấy Ngụy Mặc Sinh đang loay hoay nấu cơm.

Khoảng thời gian gần đây, hắn phải chuẩn bị cho cuộc thi nên bận tối mắt tối mũi, thường xuyên đi sớm về khuya, đáng lẽ giờ này hắn phải đang ở trường mới đúng.

Du Đường thấy kỳ quái bèn tò mò hỏi: "Sao hôm nay em về sớm vậy?"

"Giáo sư cho em nghỉ ngơi hai ngày, bảo nên thư giãn tinh thần cho thoải mái, dùng trạng thái tốt nhất để tham gia cuộc thi."

Hắn tắt bếp, đổ thức ăn trong chảo ra đĩa: "Ban nãy em có tạt qua sàn đấu tìm anh."

Du Đường ngạc nhiên, hỏi: "Em đến lúc nào?"

"Lúc 5 giờ rưỡi."

"Sao em không gọi anh? Chờ anh xong việc rồi cùng về nhà."

"Em thấy anh đang nói chuyện với Ngụy Sâm." Ngụy Mặc Sinh siết chặt cái muôi, lại chậm rãi thả lỏng ra, hắn ngước mắt nhìn Du Đường.

"Anh, anh nói thật cho em biết đi, có phải lời hứa ở bên nhau hai tháng của anh chẳng qua chỉ là lời dỗ dành trẻ con, dỗ em chơi trò gia đình thân thương với anh phải không?"

"Phải chăng dù em có làm gì đi chăng nữa cũng không thể thay thế được vị trí của Ngụy Sâm trong lòng anh. Anh ta mới là người mà anh yêu, còn em, ở trong mắt của anh, chỉ là một đứa trẻ càn quấy không hơn không kém!"

"Anh không hề nghĩ như thế...." Du Đương không ngờ phản ứng của Ngụy Mặc Sinh dữ dội đến vậy, bèn lựa lời giải thích: "Anh tìm anh ta vì chuyện công việc....."

"Lúc nào anh cũng lấy cái cớ này!"

Ngụy Mặc Sinh bóp chặt bả vai Du Đường, vành mắt đỏ bừng: "Trước kia anh từng nói với em rằng, hai người không hề có quan hệ gì với nhau, thế mà anh lại giấu em gặp gỡ riêng anh ta."

Hắn cảm thấy vô cùng tủi thân, cất giọng oán hờn: "Anh, rốt cuộc thì anh xem em là gì?"

Du Đường ngơ ngẩn.
 

Trái tim trong lồng ngực đột nhiên nhói đau.

Dường như y đã từng nghe qua câu này ở đâu đó từ rất lâu về trước.

Rốt cuộc là nghe thấy ở đâu nhỉ?

Dáng vẻ ngơ ngác như mất hồn lúc này của Du Đường lại lọt vào trong tầm mắt của Ngụy Mặc Sinh, khiến hắn cho rằng hắn đoán đúng tâm tư của y.

Ánh sáng trong đôi mắt dần ảm đạm đi, Ngụy Mặc Sinh bi quan nghĩ, hóa ra là hắn tự mình đa tình. Bởi vì hai tháng vừa qua, Du Đường luôn rất dịu dàng, luôn chiều chuộng, nương theo sự vòi vĩnh của hắn, nên Ngụy Mặc Sinh cứ đinh ninh y đã có tình cảm khác với hắn.

Hắn còn ôm ảo tưởng rằng, sau khi cuộc thi kết thúc, hắn sẽ mang giải nhất về tặng cho Du Đường, đối phương sẽ nhận lời tỏ tình của hắn, cuối cùng thì hai người sẽ ở bên nhau.

Thế nhưng hiện thực quá tàn nhẫn, cuộc tình này chỉ có hắn đơn phương tương tư, chỉ có hắn mơ mộng hão huyền.

Ngụy Mặc Sinh không cam tâm, hắn cúi đầu, lần đầu tiên không thèm quan tâm đến cảm thụ của người trước mặt, áp môi lên hôn ngấu nghiến, đẩy Du Đường dựa lưng vào vách tường.

Du Đường bị đau, đang định đẩy Ngụy Mặc Sinh ra, lại bị nắm chặt cổ tay, kéo lên ấn trên vách tưởng. Ngụy Mặc Sinh day dứt cắn môi của y, thái độ hung hăng đến nỗi Du Đường cảm thấy có lẽ hắn đang muốn nhai nuốt luôn mình vào bụng.

Mãi một lúc lâu sau, đến lúc sắp bị ngạt chết, hai đôi môi mới tách nhau ra, hắn kề trán lên trán Du Đường, hai hàng mi như rẻ quạt run run ướt át.

Lúc này, Du Đường mới thấy rõ.

Thứ đang treo trên hàng mi kia....

Là nước mắt....

Sao cậu ấy lại khóc?

Bao ý định trách móc nghẹn lại trong cổ họng, trong lúc nhất thời, Du Đường cũng không biết nên phản ứng thế nào.

"Anh ơi, em muốn anh...."

Ngụy Mặc Sinh nghẹn ngào, hắn vươn tay xoa nhẹ má y, khẽ nỉ non: "Được không?"

------

Editor: Anh Quan


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp