BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA VAI ÁC LẠI CHẾT RỒI

Vì vai ác chết lần thứ nhất(32)


2 tháng

trướctiếp

Quãng thời gian yên bình trôi qua như nước chảy, ban ngày Ngụy Mặc Sinh chăm chỉ đến trường để chuẩn bị cho kỳ thi năng lực sắp tới. Du Đường mỗi ngày đều phải tới sàn đấu từ sớm để huấn luyện theo yêu cầu riêng của Ngụy Sâm. Y lấy lý do hổ thẹn vì trò giỏi hơn thầy, muốn tăng cường tập luyện để nâng cao năng lực nhằm giấu giếm qua loa với Ngụy Mặc Sinh.

Ngụy Mặc Sinh đương nhiên cực kỳ tin tưởng Du Đường, nói gì nghe nấy, không hề nghi ngờ chút nào. 

Còn chuyện Du Đường chấp nhận tham gia đấu trường sinh tử chỉ có Ngụy Sâm và Tô Vũ biết, ngay cả Vương Chí và Lý Tấn cũng phải đến hôm 12 tháng chạp âm lịch, Du Đường nói ra thì bọn họ mới biết.

Trong quán nhậu, quá ba lượt chén anh chén chú, khi Du Đường tiết lộ chuyện này, ly rượu trên tay Lý Tấn vuột ra, rơi xuống mặt đất vỡ tan tành.

Gã gượng cười, hỏi: "Anh Đường, sắp Tết nhất đến nơi rồi, anh đừng đùa nữa có được không?"

Vương Chí phụ họa: "Đúng vậy , anh Đường, dù có đùa cũng không nên mang mấy chuyện này ra đùa."

"Trông anh có giống như đang đùa không?" Du Đường bất đắc dĩ.

Y nói: "Lần này anh hẹn các cậu ra đây, trước là mong các cậu giữ kín chuyện này cho anh, hai là anh muốn nhờ vả hai cậu một việc."

"Anh Đường!" Mắt Lý Tấn đỏ ngầu: "Đó là đấu trường sinh tử! Anh xem anh có mấy cái mạng? Nếu như anh cần tiền, bọn em sẽ kiếm mọi cách để đi vay cho anh, sao anh lại liều mạng tham gia thể loại thi đấu đó!"

"Bởi vì Ngụy Sâm đã đồng ý thuê anh đấu một trận với giá 20 triệu."

"Hai mươi triệu." Lý Tấn trợn tròn mắt: "Anh cần nhiều tiền vậy để làm gì?"

"Nhưng kể cả thù lao được 20 triệu đi chăng nữa, người chết rồi thì chỗ tiền đó để làm gì? Chết là hết!"

"Cho nên, anh mới gọi các cậu ra đây để bàn về mục đích sử dụng của số tiền này." Du Đường nhìn Lý Tấn và Vương Chí, nói: "Đây chính là việc mà anh muốn nhờ các cậu."

Du Đường gọi bọn họ ra là muốn bọn họ nhận hộ số tiền 20 triệu đó sau khi y chết, một nửa số tiền là để bồi thường hợp đồng cho Ngụy Mặc Sinh, 5 triệu để cho Ngụy Mắc Sinh, 5 triệu còn lại để cho Vương Chí và Lý Tấn.

Y còn khẩn thiết yêu cầu hai người họ đảm bảo giữ bí mật tuyệt đối về việc này, vĩnh viễn không được nói cho bất kỳ ai biết, nhất là Ngụy Mặc Sinh. Nếu như hắn hỏi tới, hai người họ phải nói rằng Du Đường về quê không vào lại thành phố nữa, đừng đi tìm y.

Còn căn nhà cũ của Ngụy Mặc Sinh cũng được Du Đường mua lại trên danh nghĩa của Lý Tấn, đến lúc đó, chỉ cần Lý Tấn đứng ra nhận nhà là được.

Đây là biện pháp mà Du Đường nghĩ ra được gần đây, là biện pháp hạn chế tối đa tổn thương tâm lý mà sự ra đi của y gây ra cho Ngụy Mặc Sinh.

Chỉ cần khiến Ngụy Mặc Sinh nghĩ rằng Du Đường bỏ đi, không quay về nữa, còn hơn để hắn phát hiện ra sự thật về cái chết của mình.

Y sợ Ngụy Mặc Sinh không chịu đựng nổi.

Lý Tấn và Vương Chí nghe xong, lòng nặng trĩu như bị đá đè, vành mắt cũng đỏ hồng. Hai người họ nhận ra được sự nghiêm túc trong từng câu từng chữ của Du Đường.

Biết lúc này có khuyên bảo thêm nữa cũng vô dụng, bèn lôi kéo Du Đường uống đến tận khuya, vừa khóc lóc vừa lải nhải linh ta linh tinh, cuối cùng liêu xiêu bước ra ngoài, bắt taxi về nhà.

Hôm nay Du Đường cũng đã uống rất nhiều, y vịn cửa bước ra khỏi quán nhậu, mơ màng ngồi bên lề đường, rút điện thoại ra thì thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ Ngụy Mặc Sinh.

Lúc này Du Đường mới chợt nhớ ra mình quên chưa báo cho hắn biết tối nay bận ra ngoài, có lẽ hắn đang sốt ruột lắm.

Người đàn ông ngồi bên vệ đường nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, bỗng nhiên bật cười, nhấn gửi vị trí cho Ngụy Mặc Sinh rồi châm một điếu thuốc, đờ đẫn rít từng hơi dài.

Chỉ chốc lát sau, Ngụy Mặc Sinh đã vội vã chạy đến nơi, liếc mắt thấy Du Đường đang ngồi dựa vào cột đèn, hắn chau mày, bước nhanh tới chỗ y: "Sao anh không nghe điện thoại?"

"Sao lại uống nhiều đến vậy?"

"Đang mùa đông đấy, đêm hôm rét thế này ngồi ở ngoài đường dễ bị ốm lắm anh có biết không?"

Một tháng qua, Ngụy Mặc Sinh hoàn toàn biến thành người yêu của Du Đường, càng ngày càng nói nhiều. Du Đường mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng hắn, mở hé mắt ra, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Ngụy Mặc Sinh, lúc này đang được nhuộm một tầng sáng nhàn nhạt của đèn đường, nom vừa mê hoặc lại vừa diễm lệ.

Y vươn tay, nhẹ nhàng búng trán hắn một cái, lẩm bẩm.

"Nhãi con to gan, dám lên mặt dạy dỗ anh trai của em à?"

"Không phải anh trai, là người yêu." Ngụy Mặc Sinh rất thích động tác búng trán của Du Đường, hắn nhoẻn miệng cười, sau đó tháo khăn quàng cổ xuống, quấn quanh cổ Du Đường, dìu y lên xe taxi.

"Đi thôi, chúng ta về nhà."
 

Nhiệt độ trong xe rất ấm áp, Du Đường mơ hồ ngủ quên lúc nào không hay. 

Về tới khu nhà trọ, Ngụy Mặc Sinh sợ Du Đường lạnh, bèn cởi áo khoác khoác lên người y rồi mới cõng Du Đường lên nhà.

Bước trên hành lang yên tĩnh của khu nhà trọ, cảm nhận trọng lượng của Du Đường trên lưng, Ngụy Mặc Sinh mới dần dần bình tĩnh trở lại.

Ban nãy, khi không liên lạc được với Du Đường, hắn thật rất lo lắng.

Tuy rằng biết người nọ sẽ không xảy ra chuyện gì, thế nhưng hắn vẫn rất bất an.

Nỗi bất an này lớn dần theo thời gian, càng lúc càng trở nên rõ ràng.

Dạo này, hắn rất hay nằm mơ, hắn mơ thấy Du Đường đi đến một nơi thật xa, xa đến nỗi hắn có cố gắng thế nào cũng không thể đuổi kịp, giật mình tỉnh giấc, mới phát hiện người nọ vẫn đang nằm ngay bên cạnh, hắn lập tức với tay ôm chặt Du Đường, nhưng trong lòng vẫn hoảng hốt mãi không thôi.

"Anh Đường." Ngụy Mặc Sinh gọi nhỏ.

Nghe thấy tiếng trả lời ậm ừ của Du Đường, hắn mới tiếp tục nói: "Sau thời hạn hai tháng kết thúc, nếu như anh vẫn chưa thích em, cũng đừng rời bỏ em có được không?"

"Anh muốn gì em cũng sẽ cho anh, anh muốn bao nhiêu tiền em cũng sẽ cố gắng kiếm, anh để em tiếp tục ở bên cạnh anh được không?"

Du Đường nghe loáng thoáng Ngụy Mặc Sinh đang nói gì đó, nhưng y lại nghe không rõ, chỉ mơ màng hồ đồ trả lời.

"Ừ."

"Xem như anh đã hứa rồi đấy." Ngụy Mặc Sinh quay đầu, vươn tay nhéo mặt Du Đường, chôn giấu nỗi bất an dưới đáy lòng: "Đừng có mà đổi ý."

"Ừ."

*

Ngày cuối năm, Ngụy Mặc Sinh và Du Đường cùng đi siêu thị, mua rất nhiều thức ăn, làm một mâm cơm tất niên cực kỳ hoành tráng.

Sau khi cơm nước xong xuôi, hai người ngồi trên sô pha xem chương trình chào xuân trên TV.

Khi thời gian bắt đầu đếm ngược vài phút là sang năm mới, Du Đương kéo Ngụy Mặc Sinh ra ngoài ban công, đưa phong bao lì xì đã chuẩn bị sẵn cho hắn, nói:

"Đây, lì xì cho em."

"Anh, anh xem em là trẻ con à?" Ngụy Mặc Sinh tỏ vẻ bất mãn, thế nhưng trong lòng lại thầm vui vẻ hớn hở: "Năm nay em đã hai mươi tuổi, hết tuổi được nhận lì xì rồi."

"Hai mươi tuổi thì lớn bao nhiêu mà không được nhận lì xì." Du Đường xoa đầu hắn: "Anh là anh của em, không thương em thì thương ai."

" Em đã nói bao nhiêu lần rồi." Nghe đến đây, Ngụy Mặc Sinh dỗi trở về một câu, sau đó thơm má Du Đường một cái, sửa lại lời: "Phải nói là người yêu, không phải anh em."

"Ừ, ừ, ừ, là người yêu." Du Đường lột vỏ kẹo, nhét vào miệng Ngụy Mặc Sinh, ý đồ bịt miệng hắn: "Em muốn thế nào thì là thế ấy."

"Hừ." Ngụy Mặc Sinh được dỗ dành, vị ngọt của kẹo tràn lan trong khoang miệng, thẩm thấu vào trong lòng, hắn chạy vào trong nhà, mở tủ lấy ra một hộp quà nhỏ xinh rồi chạy ra ngoài, đưa lên trước mặt Du Đường: "Em cũng có quà tặng anh."

"Hở?" Du Đường tò mò: "Quà gì đấy?"

"Anh mở ra xem đi."

Du Đường mở hộp quà ra, nhìn thấy bên trong là một chiếc đồng hồ đeo tay tinh xảo, thoạt nhìn cực kỳ đắt tiền.

Mặt sau của đồng hồ khắc tên của hai người, nằm gọn trong một hình trái tim, nom rất đáng yêu.

"Anh ơi, để em đeo lên cho anh." Ngụy Mặc Sinh cầm chiếc đồng hồ lên, trịnh trọng đeo vào cổ tay Du Đường.

Đồng thời cùng lúc đó, đồng hồ điểm 0h, ngay thời khắc năm mới tới, pháo hoa tưng bừng nở rộ rực rỡ, thắp sáng cả bầu trời đêm. 

Ngụy Mặc Sinh nắm bàn tay Du Đường, đặt lên trán hắn, nhắm mắt lại.

Du Đường tò mò hỏi: "Em đang làm gì vậy?"

"Em đang ước nguyện."

"Ước nguyện gì thế?"

Ngụy Mặc Sinh mở mắt ra, nhoẻn miệng tươi cười rạng rỡ:  "Không nói cho anh biết đâu."

[ Nếu trên trời cao kia thật sự có thần linh, con khẩn cầu ngài thành toàn cho lời nguyện ước của con. ]

[ Mong sao con và Du Đường, đời đời kiếp kiếp đều được ở bên nhau, vĩnh viễn không chia lìa. ]

------

Editor Anh Quan


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp