BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA VAI ÁC LẠI CHẾT RỒI

Vì vai ác chết lần thứ nhất(30)


11 giờ

trướctiếp

Đến lúc đứng trên sàn đấu, nhớ lại lời của Vương Chí ban nãy, Du Đường lập tức nghiêm túc hẳn lên. Y không sợ thua, nhưng thật sự muốn biết rốt cuộc thực lực của Ngụy Mặc Sinh mạnh đến đâu.

Vương Chí bị ép làm trọng tài, gã đưa mắt hỏi hai người:

"Chuẩn bị xong chưa?"

Thấy cả hai bên đều gật đầu, bèn giơ tay lên, huýt còi: " Bắt đầu đi."

*

"Anh Đường? Anh ơi, tỉnh, tỉnh lại đi..!" 

Du Đường mơ màng nghe thấy tiếng Ngụy Mặc Sinh văng vẳng bên tai.

Trên má chườm túi nước đá cọ tới cọ lui, hơi lạnh dần dần thẩm thấu qua làn da khiến y dần dần tỉnh táo lại.

Du Đường mở hé mắt, đầu óc vẫn còn choáng váng, cằm hơi đau. Dường như nhận ra được điều gì, Du Đường tức khắc trợn tròn mắt lên.

Vãi chưởng!

Mình thua rồi à????

Lúc này, ký ức tràn về trong đầu đã trả lời thay cho câu hỏi của Du Đường, hai người so kè đến hiệp thứ ba, y chỉ còn thấy được tàn ảnh của Ngụy Mặc Sinh ra đòn hướng về phía mình, sau đó thì không biết trời trăng mây gió gì nữa.

Thế mà y thua thật rồi!

Du Đường ngước mắt nhìn Ngụy Mặc Sinh, nét mặt bàng hoàng khó tin.

Nhóc con nay đã mạnh như vậy rồi sao?

Kinh nghiệm đánh đấm của cơ thể này đã 5 năm có thừa, lại thua dưới tay Ngụy Mặc Sinh, một chàng trai trẻ mới vừa hành nghề chưa được một năm.

Hơn nữa Du Đường cũng chưa bao giờ nhìn thấy mặt này của Ngụy Mặc Sinh!

Hắn rõ ràng đã áp dụng triệt để và hoàn hảo kỹ thuật được dạy.

Đúng là con nhà người ta, ông trời ơi, rốt cuộc công bằng ở đâu?

Dường như Ngụy Mặc Sinh đoán được nội tâm đầy bất ngờ của Du Đường, hắn cố nén cười, duy trì nét mặt bình tĩnh tự nhiên, hắn sợ rằng giờ mà cười thì sẽ xúc phạm đến sự tự tôn của Du Đường.

"Anh Đường, lần này thắng được anh là do em may mắn." Hắn nói: "Nhưng thắng vẫn là thắng, anh thua nên anh phải đồng ý với một yêu cầu của em."

"Được không anh?"

Du Đường vỗ tay cái bốp, sau đó nhổm người ngồi dậy, trang nghiêm nói: "Được, anh thua rồi."

"Nói đi, em muốn yêu cầu anh làm gì?"

"Hai tháng."

"Hở?"

Ngụy Mặc Sinh giữ chặt tay Du Đường, đôi mắt sáng rực: "Em hy vọng anh có thể cho phép em làm bạn trai của anh trong vòng hai tháng."

"Nếu hai tháng sau anh vẫn chưa thích em thì em sẽ buông tay, tuyệt đối không bao giờ đề cập đến chuyện này nữa. Được không anh?"

Hai tháng....

Du Đường nhìn chàng trai trẻ đang ngồi xổm trước mặt mình, ánh mắt đầy chờ mong, á khẩu không nói nổi lời từ chối.

Y đã hứa với hắn sẽ không đổi ý, bây giờ cũng không thể qua cầu rút ván được.

"Được thôi." Du Đường suy tư chốc lát rồi nói tiếp: "Nhưng em phải đồng ý với anh một việc, nếu như đến lúc đó anh vẫn không thích em, em nhất định phải buông tay, sau đó tìm một người nào đó yêu em, thích hợp với em hơn, được không?"

Ngụy Mặc Sinh thấy Du Đường đồng ý với yêu cầu của mình, cả người lâng lâng như bay trên mây, nào có để vào đầu lời nói của y, hắn ôm ghì Du Đường vào lòng, cười nói: "Được, được, anh muốn thế nào cũng được!"

*

Về đến nhà, Du Đường cởi áo khoác ra treo trên giá, liếc sang bên cạnh thì thấy Ngụy Mặc Sinh đang chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại.

"Đang xem cái gì đấy." Du Đường thò đầu lại gần: "Sao chưa cởi giày rồi đi thay quần áo đi?"

Ngụy Mặc Sinh nhanh tay che lại màn hình điện thoại: "Vâng, vâng, thay ngay đây."

Du Đường vẫn kịp nhìn thấy vài chữ trên màn hình điện thoại của hắn, trong lòng bỗng thấy hơi buồn cười.

Nhóc con đi tra trên mạng toàn mấy từ khóa yêu đương sến súa.

#100 điều ngọt ngào phải làm khi yêu đương.

#cách hâm nóng tình yêu giữa các cặp đôi.

#tặng quà gì cho bạn trai sẽ khiến đối phương vui vẻ.

Du Đường cảm thấy Ngụy Mặc Sinh vừa ngây thơ lại đáng yêu, mỉm cười tủm tỉm đi vào bếp định mở tủ lạnh lấy thức ăn đi nấu bữa tối.

Ngay lúc này, Ngụy Mặc Sinh vừa vội vàng tròng cái áo vào người vừa chân thấp chân cao chạy ra ngoài: "Anh, để đó em nấu cho!"

Du Đường nhướng mày: "Vậy thì để anh phụ em."

Ngụy Mặc Sinh nhớ lại những hướng dẫn mà hắn tra trên mạng, ho nhẹ một tiếng, bắt đầu thực hành, hắn nói: “Được, anh giúp em rửa ít đồ đi.”

"Rửa gì vậy?"

"Rửa tai nghe em thì thầm lời yêu."

"???" Du Đường hết cả hồn.

Sau hai giây, chợt nhận ra Ngụy Mặc Sinh đang nói lời âu yếm mà hắn học lỏm được trên mạng.

"Khụ khụ......" Du Đường cúi đầu, nín cười đến mức ho sù sụ: "Ừ, ừ, đây, để anh rửa."

Ngụy Mặc Sinh lại cho rằng y đang thẹn thùng, ngay tức khắc cảm thấy chỉ dẫn trên mạng quả nhiên chuẩn không cần chỉnh.

Thế là hắn tiến hành áp dụng triệt để.

Khi đang xào rau, hắn sẽ vừa cầm cái muôi đảo rau vừa nói: "Anh có thấy nóng không?"

Du Đường còn chưa kịp mở miệng, hắn đã tự trả lời: "Đó là vì tình yêu của em đang rực cháy."

Khi ngồi vào bàn ăn, Du Đường còn chưa kịp động đũa, Ngụy Mặc Sinh chỉ vào đĩa cải chíp xào nấm hương, hỏi: "Anh biết món này ăn như thế nào là ngon nhất không?"

"Ăn lúc còn nóng à?"

Ngụy Mặc Sinh gắp một đũa rau lên đưa tới tận miệng Du Đường: "Là khi ăn trên tay em."

"......"

Cơm nước xong xuôi, Du Đường ngồi trên sô pha xem TV, Ngụy Mặc Sinh lại nằng nặc đòi đi siêu thị một mình.

Mười phút sau, vào những ngày lạnh nhất của mùa đông, hắn lại xách về một túi to toàn kem sô cô la, vừa mở cửa ra đã giơ lên khoe khoang: "Anh biết tại sao em lại mua nhiều kem như thế này không?"

Du Đường rất chịu khó phối hợp với hắn: "Tại sao thế?"

Ngụy Mặc Sinh cười rộ lên, nét mặt tươi sáng rạng rỡ như hoa nở xuân về, đắc ý nói: "Bởi vì khẩu hiệu của hãng kem này là "Yêu em không cần lý do"."

Du Đường nhìn hắn, trong lòng đột nhiên gợn sóng lăn tăn, y thầm nghĩ:

Ngụy Mặc Sinh nghiêm túc tán tỉnh mình.

Cậu ấy thật sự rất thích mình nhỉ.

"Mùa đông lạnh teo cả người, mua nhiều kem thế cho ai ăn, em ăn nhé?" Du Đường chỉ tay vào tủ lạnh: "Bỏ kem vào tủ lạnh đi rồi lại đây xem TV một lát còn đi ngủ."

"Em không muốn đi ngủ." Ngụy Mặc Sinh bỏ kem vào tủ lạnh, đi đến trước mặt Du Đường: "Em muốn "ngủ" với anh."

"????"Du Đường trợn tròn mắt.

Ngụy Mặc Sinh học ở đâu ra mấy từ "phóng đãng" này thế?

Nhưng y còn chưa kịp trả lời, hắn lại chỉ vào mu bàn tay, tiếp tục nói: "Đây là tay em."

Lại chỉ xuống chân: "Đây là chân em."

Cuối cùng, hắn chống hai tay lên sô pha, vây khốn Du Đường trong lồng ngực mình, dịu dàng nói: " Còn đây là cục cưng bảo bối của em."

"???"

Ngụy Mặc Sinh càng nói càng hăng, hắn cúi đầu xuống kề sát mặt Du Đường, giọng nói khàn khàn ái muội: "Anh đã chạm vào trái tim khiến em bối rối, đến lúc nào anh mới khiến em bối rối trên giường đây?" 
 

【 ha ha ha ha ha ha ha ha, ký chủ, em cười đau bụng đến chết mất thôi! 】Hệ thống cười ngặt nghẽo: 【Sến quá, da gà em rụng đầy đất rồi ha ha ha!! 】
 

Du Đường: Ngươi đang vui sướng trên nỗi đau của người khác đấy à!

Du Đường: Nhưng những lời trên mạng cũng không phải hoàn toàn sai.

Du Đường: Yêu vào một cái thì chỉ số IQ của ai cũng đều tuột về số âm.

Thế nhưng Ngụy Mặc Sinh vốn miệng cọp gan thỏ, mặc dù mặt đã đỏ đến mang tai rồi mà vẫn học theo người ta đi chơi trò Kabedon, Du Đường không nỡ lòng kích thích hắn.

Thôi, chiều theo ý cậu ấy cũng được.

Du Đường thở hắt ra một hơi rồi ngước mắt lên nhìn thẳng vào Ngụy Mặc Sinh.

Người đàn ông trưởng thành đầy nam tính, nét cười nhàn nhạt tỏa ra trong ánh mắt, nhưng đôi con ngươi lại tràn ngập tình sắc, bị đôi mắt đó nhìn chăm chú vào sẽ khiến cho người đối diện có ảo giác được bao phủ bởi sự yêu thương dịu dàng quá đỗi.

Ngụy Mặc Sinh ngẩn người ra.

Bỗng nhiên trời đất quay cuồng, vị trí của cả hai điên đảo, Du Đường đảo khách thành chủ, nhẹ nhàng mơn trớn cổ áo của Ngụy Mặc Sinh, khẽ thì thầm:

"Được thôi, vậy bây giờ anh muốn em, em có chịu không?"

-------

Editor Anh Quan


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp