BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA VAI ÁC LẠI CHẾT RỒI

Vì vai ác chết lần thứ nhất(29)


11 giờ

trướctiếp

Không ngờ nội dung của cốt truyện lại diễn biến nhanh như vậy, Du Đường quá bất ngờ nhất thời không kịp phản ứng lại.

"Tôi rất hứng thú với cậu." Ngụy Sâm nói: "Trước kia, tôi từng bảo Tô Vũ chuyển hợp đồng của cậu sang cho tôi, thế nhưng lại bị cậu từ chối."

"Đấu trường sinh tử là một trò chơi giải trí của giới nhà giàu, để giải tỏa áp lực." Anh ta giải thích: "Năm ngoái, đấu sĩ của tôi đã bị đánh chết trên sàn đấu đó, nên năm nay tôi đang tìm một tay đấm khác."

Lúc này, Du Đường cũng đã bình tĩnh trở lại, y hỏi: "Cho nên anh mới chú ý đến tôi?"

"Đúng vậy." Ngụy Sâm cười rộ lên: "Thật ra cậu cũng không phải là người có thực lực nhất, thế nhưng cũng không phải kẻ yếu, đến lúc đó, hiệu quả thị giác mà trận đấu mang đến cho khán giả nhất định sẽ rất tuyệt vời."

"Nhưng mà tôi lại không nỡ để cậu đi làm việc nguy hiểm như vậy."

"Bởi lẽ tôi thật sự rất thích cậu." Ngụy Sâm lại dụ dỗ thêm lần nữa: "Thế nên, tôi khuyên cậu vẫn nên chọn điều kiện thứ nhất đi."

"Chỉ ngủ một đêm đã lấy được 20 triệu, vừa sung sướng vừa có tiền, cậu chẳng hời thì ai hời."

"Tôi chọn điều kiện số hai." Du Đường hỏi thẳng: "Bao giờ thì chúng ta ký hợp đồng?"

"......" Ngụy Sâm nhíu mày: "Cậu đúng thật là vì Ngụy Mặc Sinh mà cái gì cũng dám làm."

"Tôi đã điều tra về cậu, khoảng một năm trước kia cậu còn chưa từng tiếp xúc với Ngụy Mặc Sinh, vậy mà đầu năm ngoái cậu lại tiêu hết tiền tiết kiệm để giúp cậu ta."

"Cha dượng cậu ta đi vay nặng lãi không có tiền trả, bắt buộc phải bán căn nhà đang ở, cậu trả hai triệu rưỡi mua đứt cái gác xép bẩn thỉu đó." Ngụy Sâm hỏi: "Cậu nói cho tôi nghe xem cậu ta có biết chuyện này không?"

"Tổng giám đốc Ngụy, tôi đã chọn rồi." Du Đường nhìn Ngụy Sâm, bình tĩnh nói: "Mong ngài công tư phân minh."

"Haiz .....Cậu thích cậu ta à?" Ngụy Sâm nhíu mày, đi đến trước mặt Du Đường, cúi người thì thầm bên tai y: "Muốn đè cậu ta ra chơi à??"

Du Đường trợn trắng mắt.
 

Trong đầu thằng cha này chỉ chứa toàn mấy cái đó thôi à?

Vừa định phản bác lại thì bỗng dưng sau lưng truyền đến tiếng gõ cửa, ngay lúc này Ngụy Sâm tiện tay ôm Du Đường vào lòng, nói vọng ra cửa: "Vào đi."

Du Đường quá bất ngờ, đang định đẩy Ngụy Sâm ra thì chợt nghe thấy giọng nói thân thuộc vang lên sau lưng:

"Sếp, tôi nghe Vương Chí bảo rằng ngài tìm tôi....."

Ngụy Mặc Sinh ngơ ngác nhìn hai người ôm nhau, nuốt ngược mấy chữ còn lại vào bụng.

Du Đường phát hiện Ngụy Sâm kiếm chuyện, bèn vùng vằng giãy ra, Ngụy Sâm lại càng ôm chặt, thì thầm: "Đứng im, cậu dám đẩy tôi ra thì đừng hòng lấy được 20 triệu kia."

Đ.M thằng chó!

Du Đường tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng chỉ còn cách đứng im.

Trong lòng thầm cầu nguyện Ngụy Mặc Sinh đừng hỏi gì hết, nếu không y cũng không biết phải giải thích thế nào.

"Sếp của cậu đang ở phòng bên cạnh." Ngụy Sâm cười nói với Ngụy Mặc Sinh mặt mũi đen như đáy nồi: "Cậu sang đó tìm đi."

Khi cửa phòng vừa đóng lại, Du Đường lập tức đẩy Ngụy Sâm ra: "Tổng giám đốc Ngụy không cảm thấy trò đùa này của ngài có chút nhàm chán à?"

"Nhàm chán chỗ nào?" Ngụy Sâm cười chảy cả nước mắt: "Cậu phải nhìn thấy gương mặt thằng nhóc lúc đó cơ, ha ha ha, cứ như muốn vồ lên cắn chết tôi vậy. Hai người thật sự không phải người yêu à?"

"Nhưng tôi nghĩ cậu ta có ý với cậu đấy?"

"Tổng giám đốc Ngụy, ngài đừng suy bụng ta ra bụng người." Du Đường vặc lại: "Tôi không có hứng thú với đàn ông."

"Nhưng tôi thấy cậu cũng đâu thích phụ nữ?"

"Tôi cũng không có hứng thú với phụ nữ."

"?" Ngụy Sâm kỳ quái hỏi: “Chẳng lẽ cậu thích nhân vật 2d?”

"Không nhận ra đó nha?"

"......" Du Đường im lặng, chán chả buồn nói.

"Ha ha ha, cậu được đấy." Ngụy Sâm cầm bản hợp đồng đã chuẩn bị sẵn được đặt trên bàn lên đưa cho Du Đường: "Tôi chợt phát hiện, càng ngày tôi càng thích cậu, nếu như cậu bị đánh chết tôi sẽ thấy buồn lắm."

"Chắc gì tôi đã chết." Du Đường ký tên lên hợp đồng: "Tổng giám đốc Ngụy, ngài đừng trù ẻo tôi nữa."

"Ừ, ừ, ừ, tôi không trù ẻo cậu nữa là được chứ gì."  Ngụy Sâm nhận lấy hợp đồng: "Từ ngày mai, cậu sẽ bắt đầu chương trình huấn luyện tăng cường từ thứ hai đến thứ sáu, bắt buộc phải có mặt ở sàn đấu trước tám giờ, sẽ có huấn luyện viên riêng giúp cậu luyện tập."

"Được."

Bước ra khỏi văn phòng, Du Đường mới thở hắt ra một hơi.

Đây là nhiệm vụ cuối cùng, sau khi hoàn thành nó, Du Đường sẽ chuyển tới thế giới tiếp theo.

Y bỗng dưng cảm thấy hơi luyến tiếc.

"Anh Đường." Giọng Ngụy Mặc Sinh vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Du Đường.

Ngoái đầu lại thì thấy Ngụy Mặc Sinh đang đứng ở gần đó, cũng không biết đã đợi bao lâu rồi.

Mẹ nó, sao mình lại quên mất nhỉ, đứa nhỏ này vừa nhìn thấy mình và Ngụy Sâm ôm ấp nhau trong phòng!

"Sao em còn chưa vào đi?" Du Đường bước nhanh qua vài bước, kéo tay Ngụy Mặc Sinh, sải bước về hướng phòng chờ: "Trận đấu sắp bắt đầu rồi, không khởi động kỹ sẽ ảnh hưởng đến khả năng chiến đấu. Mau đi thôi!"

Sau đó, Du Đường uyển chuyển đổi đề tài: "Ban nãy sao em đột nhiên tới văn phòng thế? Sếp gọi em có việc gì à?"

“......”

Ngụy Mặc Sinh bị kéo tay lôi đi, tầm mắt hắn dừng lại trên vành tai Du Đường.

Ban nãy, hắn nhìn thấy Ngụy Sâm kề môi bên tai người này, hai người dựa vào nhau cực kỳ gần, thì thầm điều gì đó mà hắn không nghe rõ.

Du Đường để mặc cho đối phương ôm ghì lấy, nghe thấy giọng hắn cũng không quay đầu lại nhìn dù chỉ một lần. Chẳng lẽ lời trước kia Du Đường nói rằng không có quan hệ gì với Ngụy Sâm, chỉ là để an ủi hắn thôi sao.

Bởi vì Du Đường thương hại hắn, không muốn hắn suy nghĩ nhiều, cho nên mới giấu giếm mối quan hệ với Ngụy Sâm, giấu đến tận bây giờ.....

"Không có việc gì quan trọng cả." Hắn miễn cưỡng đè nén cảm xúc, trả lời Du Đường: "Chỉ dặn dò em đấu thêm vài trận, để sàn đấu bán được nhiều vé hơn."

"Ừ, vậy thì không sao."

"Anh Đường." Ngụy Mặc Sinh siết chặt tay Du Đường, đoạn hắn hỏi: "Anh còn nhớ trước kia anh từng hứa gì với em không?"

"Hở?" Du Đường ngạc nhiên hỏi lại: "Hứa cái gì cơ?"

"Anh từng nói rằng nếu em thắng anh một lần, anh sẽ đồng ý với một yêu cầu của em."

Du Đường quả thật đã từng nói lời này, y gật đầu: "Ừ, đúng vậy."

"Lời hứa đó giờ có còn tính không?"

"Tính chứ."

"Được." Con ngươi Ngụy Mặc Sinh đen nhánh, sâu không thấy đáy: "Tối nay, sau khi thi đấu xong, chúng ta đánh một trận đi."

"Nếu em thắng, anh phải đồng ý với một yêu cầu của em." Hắn nhấn mạnh: "Tuyệt đối không được nuốt lời."

"Vậy thì em cũng phải thắng được anh cái đã." Du Đường cảm thấy hơi kỳ lạ khi Ngụy Mặc Sinh đột nhiên nhắc đến việc này, hơn nữa bởi lẽ cảm thấy Ngụy Mặc Sinh vẫn chưa thể thắng được mình, y tự tin nói: "Chỉ cần em thắng thì anh tuyệt đối sẽ không nuốt lời."

*

Bởi vì đã hẹn so tài với Ngụy Mặc Sinh, nên khi trận đấu của hắn diễn ra, Du Đường không đi xem mà ở trong phòng khởi động làm nóng cơ thể.

Vương Chí đi vào phòng chờ, nhìn thấy Du Đường thì hỏi: "Hôm nay anh làm gì có trận đấu nào, sao lại phải khởi động thế?"

"A Sinh đòi so tài với anh." Du Đường trả lời: "Lâu rồi bọn anh không đánh với nhau trận nào, anh cũng hơi tò mò về thực lực hiện tại của cậu ấy."

"Anh định đánh với cậu ta à?" Vương Chí nói: "Vậy anh phải thật cẩn thận che giấu nhược điểm, đừng để cậu ta bắt được, nếu không thì thua cũng không biết tại sao mình thua."

"Sao lại nói thế?"

"Em vừa mới xem xong trận đấu của cậu ta." Vương Chí thổn thức: "Quá trâu bò."

Du Đường hứng thú hỏi: “Trâu cỡ nào?”

"Một đấm K.O."

"Cậu ấy thường đánh vậy mà?"

Vương Chí lắc đầu: “Anh Đường, anh không cảm thấy kỳ lạ à?”

"Ngoài trận đầu tiên ra, từ đó đến giờ đã mấy chục trận rồi, năng lực của đối thủ càng lúc càng mạnh, nhưng kết quả thì giống hệt nhau."

"Tất cả đều là một đấm K.O."

"Cho nên em cảm thấy, có lẽ cậu ta mạnh hơn anh."

Du Đường ngạc nhiên đứng lên, chưa kịp hỏi Vương Chí thêm câu nào thì cửa phòng chờ bật mở ra, Ngụy Mặc Sinh thò đầu vào hỏi: "Anh ơi, anh khởi động xong chưa? Phòng số ba còn trống đấy, chúng ta qua đó nhanh kẻo mất chỗ."

------

Editor Anh Quan


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp