BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA VAI ÁC LẠI CHẾT RỒI

Vì vai ác chết lần thứ nhất(28)


11 giờ

trướctiếp

Khi Ngụy Mặc Sinh thốt ra câu này, ngữ điệu của hắn cực kỳ âm u, nhuốm đầy sự hận thù, tựa như muốn băm vằm Trương Đại Dân ra thành từng mảnh, Du Đường nghe mà vã cả mồ hôi lạnh.

Đây là lần đầu tiên Ngụy Mặc Sinh phô bày góc  tối nhất trong nội tâm ra trước mặt Du Đường.

Y chợt nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Ngụy Mặc Sinh ở thế giới này. Nếu không phải Du Đường kịp thời nhảy lên sàn đấu ngăn cản thì có lẽ hắn đã liều chết để siết cổ Vương Chí.

Dục vọng cố chấp một cách điên cuồng của vai ác tiềm tàng sâu trong xương cốt, Du Đường có thể cảm nhận sự tàn nhẫn không quan tâm đến sự sống chết tản ra từ trên người hắn.

"Anh Đường, em...." Ngụy Mặc Sinh phát hiện Du Đường cứng đờ người, hắn mím chặt môi, không dám quay đầu nhìn Du Đường, buồn bã hỏi.

“Em dọa anh sợ rồi sao?”

Hắn dè dặt đặt câu hỏi: "Anh thất vọng về em lắm à?"

Ngụy Mặc Sinh siết chặt bàn tay lại thành nắm đấm, cố gắng đè nén nỗi sợ hãi trào dâng trong lòng: "Nhưng mà bây giờ em sửa tính rồi, em sẽ không hư như vậy nữa. Em....."

"Không sao đâu." Du Đường cắt lời hắn, nhẹ nhàng xoa đầu Ngụy Mặc Sinh: "Trong lòng mỗi người kỳ thật đều có một con mãnh thú, đến một lúc nào đó, khi nỗi đau của em đã tích tụ quá nhiều, không thể chịu đựng được nữa, con mãnh thú đó sẽ phá lồng giam chạy ra ngoài."

"Từ trước đến nay, em vẫn luôn khống chế được con mãnh thú điên cuồng đó, em đã làm rất tốt."

Du Đường nhoẻn miệng cười, dịu dàng nói: "Cho nên là, sau này về ở với anh rồi thì em càng phải ngoan hơn, hiểu chưa?"

Chàng trai trẻ sững sờ thật lâu, hắn ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Du Đường, vành mắt dần đỏ bừng lên.

Ngụy Mặc Sinh nhào qua ôm chầm Du Đường, vùi đầu vào hõm vai y, nói nhỏ: "Vâng, em biết rồi."

"Chỉ cần anh mãi mãi ở bên cạnh em, em nhất định sẽ thật ngoan, tuyệt đối sẽ không để anh phải thất vọng."

*

Vào tháng một đầu năm, kỳ thi giữa kỳ ập tới khiến cho Ngụy Mặc Sinh bận tối mắt tối mũi, lại thêm công việc lu bu cả lên. May mà hắn thông minh hơn người, chỉ trong vòng vài tháng ngắn ngủi, hắn đã nhồi nhét kiến thức của cả học kỳ vào trong đầu, còn giỏi hơn cả những sinh viên khác, thường xuyên được các giáo sư nêu tên khích lệ.

Du Đường được xem như người giám hộ tạm thời, thường xuyên đến trường đón Ngụy Mặc Sinh, nên cũng quen biết rất nhiều bạn học của hắn.

Bọn họ đều biết Ngụy Mặc Sinh có một người "anh trai" vừa cao vừa đẹp trai, nói chung nhìn rất thuận mắt. Có nhiều sinh viên nữ muốn xin số điện thoại của Du Đường thông qua Ngụy Mặc Sinh, thế nhưng đều bị hắn viện cớ này nọ để từ chối.

Cứ nói đùa, đừng hòng ai cướp được Du Đường khỏi tay hắn.

"Khi nào em được nghỉ?"

Ngụy Mặc Sinh vừa đội mũ bảo hiểm vừa trả lời: "Ba ngày nữa thi xong em sẽ được nghỉ."

Ngồi ở sau yên xe máy, hắn ôm eo Du Đường, cười nói: "Hôm nay cô Trần nói với em rằng, vào ngày 12 tháng 3 có một cuộc thi năng lực giữa các sinh viên trên cả nước, kết hợp cả Đông Y và Tây Y, cô ấy đã đề cử em tham gia."

"Giải nhất có thể nhận được học bổng toàn phần, miễn phí tham gia trại hè trong kỳ nghỉ, còn được ưu tiên suất nghiên cứu sinh đi nước ngoài." Giọng điệu Ngụy Mặc Sinh rất vui sướng, hắn nói: "Hơn nữa, kết quả của cuộc thi cũng sẽ được lưu vào hồ sơ, nếu như em thắng thì sau này tốt nghiệp ra trường sẽ dễ kiếm được công việc tốt hơn."

Lại là ngày 12 tháng 3.

Thật là trùng hợp.

Nét mặt Du Đường sa sầm xuống chỉ trong khoảnh khắc rồi nhanh chóng trở lại bình thường, y nói: "Em nên cám ơn cô Trần, nhờ cô ấy đề cử nên em mới có cơ hội được tham gia cuộc thi."

"Cơ mà, em nói cứ y như em thắng rồi ấy, tự tin quá nhờ?"

"Cuộc thi đó sao có thể làm khó được em." Ngụy Mặc Sinh dần dần thoát ra khỏi nỗi đau mất đi Khương Viện, giờ đây lại có Du Đường ở bên, nụ cười trên môi hắn ngày càng tự tin, ngày càng rạng rỡ.

Dạo gần đây, hắn bắt đầu thể hiện một mặt khác non trẻ hơn, tràn đầy sức sống hơn, thậm chí có hơi ấu trĩ, kiêu ngạo.

"Đến lúc em đoạt giải nhất, trường sẽ tổ chức một buổi lễ trao giải, anh phải đến dự nhé." Ngụy Mặc Sinh thỏa mãn dựa vào lưng Du Đường: "Lời phát biểu trong buổi lễ em cũng nghĩ xong rồi."

"Em muốn cảm ơn mẹ, cảm ơn cô giáo, cảm ơn trường học, cảm ơn các bạn học......."

"Không cảm ơn anh à?"

"Không." Ngụy Mặc Sinh nhận ra Du Đường đang bất mãn, cười khúc khích: "Anh là đặc biệt nhất."

"Khi ấy em sẽ nói thế này, người em muốn cảm ơn nhất chính là anh, anh Đường, anh ấy là một tuyển thủ quyền anh rất mạnh , vừa cao ráo vừa đẹp trai, có nụ cười đẹp như ánh dương, anh ấy là thầy em, cũng là anh em, là ân nhân của em, nếu không có anh ấy , em đã không đứng được ở đây, em...."

Ngụy Mặc Sinh ca ngợi Du Đường tầm đâu đó mười mấy phút, ban đầu, giọng điệu của hắn còn có ý trêu đùa, nhưng càng về sau lại càng nghiêm túc, từng chữ từng câu đều là những lời chân thật, những điều mà hắn đã chôn giấu trong lòng bấy lâu nay.

Sau khi thao thao bất tuyệt một thôi một hồi, Ngụy Mặc Sinh lại siết chặt vạt áo Du Đường, im bặt đi, gương mặt giấu bên trong nón bảo hiểm đỏ bừng lên. Du Đường nghe xong thì ngổn ngang trăm mối cảm xúc trong lòng, vừa cảm động vừa chua xót.

"Không ngờ em trai anh cũng biết nịnh nọt nha." Y điều chỉnh cảm xúc lại bình thường, phá vỡ bầu không khí gượng gạo khó hiểu, tươi cười hỏi: "Sợ rằng em còn chưa kịp nói xong đã bị hiệu trượng nổi cáu lên đá xuống khỏi bục trao giải mất thôi!"

"Bị đuổi xuống cũng phải nói." Ngụy Mặc Sinh cười đắc ý, ngọt ngào nịnh nọt: "Anh Đường của em giỏi giang lắm ấy, em không khen anh thì khen ai?"

"Được rồi, được rồi, bớt bớt lại." Du Đường nói: "Em không ngại chứ anh thì có nha."

"Lát nữa tới sàn đấu, em đi chuẩn bị trước đi, anh có phải bàn bạc với sếp một số việc."

"Nếu như đấu xong mà chưa thấy anh quay lại thì cứ ngồi trong phòng nghỉ chờ anh một lát."

"Vâng, em biết rồi."

*

Du Đường mở cửa bước vào văn phòng, mới phát hiện người đang ngồi ở trên sô pha hôm nay không phải Tô Vũ, mà là Ngụy Sâm.

"Tổng giám đốc Ngụy? Sao ngài lại ở đây?"  Du Đường nhíu mày hỏi: “Sếp tôi đi đâu rồi?”

"Tôi nhớ cậu nên đến gặp!" Ngụy Sâm đứng dậy, bước đến trước mặt Du Đường: "Tôi nhắn cho cậu nhiều như vậy mà cậu chẳng hề đáp lại lần nào, cậu không sợ chọc giận tôi à?"

Du Đường vặc lại: "Ngài đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, chắc chắn sẽ không so đo dăm ba cái chuyện vặt vãnh đó."

"Cậu đang khen tôi hay chửi khéo tôi đấy." Ngụy Sâm không để bụng, anh ta cười nói: "Tôi nghe Tô Vũ kể lại rằng dạo gần đây cậu vẫn luôn tìm cách hủy bản hợp đồng của Ngụy Mặc Sinh với sàn đấu phải không?"

Du Đường ngạc nhiên, bởi lẽ y không ngờ Tô Vũ lại phát hiện ra chuyện này nhanh như vậy.

"Cậu ta ký hợp đồng tận mười năm, tiền vi phạm hợp đồng tính ra cả 10 triệu ấy nhỉ." Ngụy Sâm chống tay lên bàn: "Mà tôi đoán trong túi cậu bây giờ không có nổi 1 triệu."

"Tổng giám đốc Ngụy, ngài muốn gì thì cứ nói thẳng."

Ngụy Sâm châm thuốc, kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, híp mắt cười nói: "Tôi cho cậu 20 triệu."

"Nhưng cậu phải lựa chọn một trong hai điều kiện."

"Điều kiện gì?"

"Một, là ngủ với tôi một đêm." Đôi mắt hồ ly giảo hoạt của Ngụy Sâm ánh lên nét cười, anh ta dụ dỗ: "Nếu như tôi là cậu thì tôi chắc chắn sẽ chọn điều kiện thứ nhất."

Nhưng Du Đường chỉ bình tĩnh hỏi tiếp: "Điều kiện thứ hai là gì?"

Ngụy Sâm không ngờ Du Đường chẳng thèm quan tâm tới điều kiện thứ nhất chút nào, anh ta rít một hơi thuốc rồi phả ra, khói thuốc mờ ảo lượn lờ trước mặt Du Đường, chậm rãi nói:

"Điều kiện thứ hai là trở thành đấu sĩ riêng của tôi, tham gia đấu trường sinh tử được tổ chức vào ngày 12 tháng 3."

-----

Editor Anh Quan


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp