BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA VAI ÁC LẠI CHẾT RỒI

Vì vai ác chết lần thứ nhất(22)


11 giờ

trướctiếp

"Tới lúc đó rồi tính." Du Đường trả lời qua loa, sau đó cầm bàn chải lên đánh răng, đầu óc suy nghĩ miên man.

Thật ra, y cũng không rõ mình thích đàn ông hay phụ nữ. Trước kia, tất cả những người từng hẹn hò với Du Đường đều bảo rằng y không hiểu được tình yêu.

Sau này, Du Đường cũng dần ý thức được, có lẽ bản thân sinh ra đã thiếu mất khả năng cảm nhận tình yêu.

Nếu nhận lời yêu đường với ai thì chỉ khiến cho người đó khổ tâm.

Hiện giờ, chỉ vì để độ hảo cảm không tụt xuống, Du Đường lại phải dùng kỹ thuật diễn xuất để lừa gạt tình cảm chân thành của Ngụy Mặc Sinh. Đã thế sau khi chết đi, rời khỏi thế giới này, cái chết của y sẽ gây ra tổn thương tâm lý cực kỳ lớn cho hắn.

Du Đường ủ rũ ngồi xuống bàn, vừa húp canh giải rượu vừa nhắn tin lại cho Ngụy Mặc Sinh.

Du Đường :Biết rồi, sau này anh sẽ chú ý.

Du Đường : Cám ơn canh giải rượu của em, đi học vui vẻ nhé, chiều tối chờ anh trước cổng trường, anh chở em đến sàn đấu.

Ngụy Mặc Sinh đang nghe giáo viên giảng bài thì di động rung lên báo có tin nhắn. Hắn run rẩy  mở màn hình, đọc xong tin nhắn của Du Đường thì vui vẻ hẳn lên. Lại chợt nhớ tới việc tối qua vụng trộm hôn Du Đường, khóe môi nhẹ cong lên cả nửa ngày cũng không hạ xuống được.

Tuy biết làm vậy là sai, nhưng bản thân lại không kìm nén được nỗi vui sướng tràn ngập đang cuộn trào trong lòng.

Hắn vừa cảm thấy hổ thẹn lại vừa mừng như điên.

Ngụy Mặc Sinh: Vâng, em sẽ đợi anh.

*

Sau khi húp xong bát canh giải rượu, Du Đường đang định đi siêu thị mua vài món đồ thì chuông điện thoại đột nhiên reo lên. Vừa nhấc máy đã nghe tiếng khóc sụt sịt của Khương Viện.

“Tiểu Đường, có một đám người đột nhiên phá cửa xông vào nhà, bọn họ, bọn họ lục soát khắp nơi, cháu, cháu có thể qua đây ngay không......”

Du Đường bỗng thấy rùng mình ớn lạnh, vừa vội vàng lao ra khỏi nhà vừa an ủi Khương Viện qua điện thoại: "Bác gái, bác đừng sợ, cháu sẽ tới ngay."

Khi Du Đường chạy tới bên dưới nhà Ngụy Mặc Sinh thì thấy hai chiếc siêu xe sang trọng đang đậu choán hết cả lối đi.

Y nhanh chóng xông lên tầng ba, quả nhiên nhìn thấy Ngụy Sâm đang đứng ở hành lang, chỉ huy đám vệ sĩ lục soát nhà Khương Viện.

Cố dằn cơn giận xuống đáy lòng, Du Đường lạnh lùng hỏi: "Tổng giám đốc Ngụy, ngài đang làm gì vậy?"

"Kiểm tra an toàn phòng cháy chữa cháy thôi mà." Ngụy Sâm nói dối không chớp mắt: "Nhưng tôi vừa đứng đây không được bao lâu thì anh đã tới, nhanh nhẹn thật đấy, xem ra Ngụy Mặc Sinh rất quan trọng với anh."

"Kiểm tra an toàn phòng cháy chữa cháy phải có giấy phép của người có thẩm quyền." Du Đường xòe tay: "Giấy phép của anh đâu?"

“Không có.”

"Vậy mong tổng giám đốc Ngụy dừng ngay việc kiểm tra của anh." Du Đường đi vào nhà, dìu Khương Viện mặt mũi tái mét ngồi xuống sô pha: "Nếu không thì tôi sẽ lập tức báo công an."

Ngụy Sâm híp mắt nhìn Du Đường, thật lâu sau, anh ta đột nhiên bật cười, nói:

"Cậu là người đầu tiên dám ngang nhiên cản trở công việc của tôi đấy." Ngụy Sâm hất cằm ý bảo đám vệ sĩ ra ngoài đứng chờ: "Cậu càng như thế thì tôi càng cảm thấy thú vị."

"Hôm nay dừng ở đây thôi, chúng ta đi." Đoạn anh ta xoay người nói với vệ sĩ bên cạnh: "Về thôi."

Đứng bên dưới khu nhà, Ngụy Sâm nghe vệ sĩ báo cáo lại.

"Tổng giám đốc, chúng tôi đã lục soát rất kỹ càng, trong nhà Ngụy Mặc Sinh không hề có chiếc nhẫn ngọc nào cả."

"Không có nhẫn à....." Tuy rằng chuyến này công cốc thế nhưng Ngụy Sâm lại không hề tức giận.

Chắc có lẽ do anh ta suy nghĩ nhiều quá.

Ngụy Mặc Sinh hẳn không phải là đứa con riêng của lão cha khả ố kia.

Chỉ là ngẫu nhiên trùng họ mà thôi.

Nhưng mà, Du Đường lại là mẫu người mà Ngụy Sâm yêu thích.

Để dành vui đùa giết thời gian cũng chẳng có hại gì.

*

Ở trong nhà, Du Đường khóa chốt cửa thật chặt, sau đó đi dọn dẹp căn nhà vừa bị xới tung, để cho Khương Viện chút thời gian bình tĩnh lại.

Xong xuôi hết thảy mới ngồi xuống cạnh Khương Viện, tỉ mỉ hỏi kỹ bà về việc xảy ra ban nãy.

" Xin lỗi cháu, Du Đường, bác vẫn luôn giấu giếm cháu một chuyện." Khương Viện cảm thấy áy náy, nghĩ mình làm phiền tới Du Đường nhiều quá, trong lòng càng lúc càng hổ thẹn, bèn kể đầu đuôi mọi chuyện cho y nghe: "Thật ra, A Sinh là con cháu của nhà họ Ngụy....."

Tuy rằng đã biết trước mọi chuyện, Du Đường vẫn ngồi nghe Khương Viện tâm sự về cuộc đời của bà. Y kiên nhẫn chăm chú lắng nghe, chốc lát lại nói vài lời an ủi.

".....Chắc hẳn bọn họ tới đây để tìm chiếc nhẫn ngọc kia." Khương Viện nói: " May mà bác đã đưa nhẫn cho cháu, bằng không thì không biết người đàn ông ban nãy sẽ làm gì mẹ con bác nữa."

Bà khẩn cầu Du Đường: "Tiểu Đường, cháu phải giấu chiếc nhẫn thật kỹ, tuyệt đối đừng để bị phát hiện, nhé?"

"Vâng." Du Đường gật đầu đồng ý: "Bác cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ làm thế."

Khi quay trở về nhà mình, Du Đường cầm phong thư của Khương Viện đưa giấu vào trong một chiếc rương, cẩn thận khóa bằng ba lớp khóa, sau đó đẩy chiếc rương vào sâu trong góc gầm giường, cuối cùng mới yên tâm đi ra ngoài.

Theo nội dung của nguyên tác, chẳng bao lâu nữa Ngụy Sâm sẽ qua đời vì tai nạn máy bay, cho nên chỉ cần chịu đựng qua một khoảng thời gian nữa, mối nguy hiểm sẽ tự động biến mất.

*

Đến chiều tối ngày hôm đó, Du Đường chạy mô tô đến trước cổng trường đại học của Ngụy Mặc Sinh, đứng chờ hắn tan học.

Bởi vì vóc dáng cao lớn và gương mặt đẹp trai ngời ngời vô cùng thu hút sự chú ý, Du Đường chỉ mới đứng đó một lát mà đã hấp dẫn bao nhiêu tầm mắt của những người xung quanh.

Có cô gái trẻ kia bị bạn bè xô đẩy đến trước mặt Du Đường, đỏ mặt ngỏ lời muốn xin wechat. Y tỏ vẻ khó xử, đang định từ chối thì trước mắt bỗng nhiên tối sầm, ngước mắt lên mới phát hiện Ngụy Mặc Sinh đang đứng chắn trước mặt.

"Xin lỗi chị, anh ấy có người yêu rồi, không tiện thêm bạn wechat đâu ạ."

Chàng thanh niên vừa tới thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp, thế nhưng nét mặt lại vô cùng nghiêm nghị lạnh lùng, người bị cặp mắt đen tối của hắn nhìn chằm chằm sẽ có một loại cảm giác bị rắn độc quấn lên trên cổ. Cô gái kia bị dọa sợ hết hồn, vội vàng thối lùi ra sau rồi ngượng ngùng quay đầu chạy mất.

"Em tan học rồi à." Tuy rằng Du Đường biết Ngụy Mặc Sinh nói thế để giải vây cho mình, nhưng vẫn không nhịn được nói với hắn: "Lần sau nhớ đổi lý do từ chối đi, đến anh còn chẳng biết người yêu của anh là ai!"

"Người yêu của anh là em." Ngụy Mặc Sinh quay người lại, chỉ trong khoảnh khắc, đôi mắt của hắn lại hóa thành đôi mắt thỏ con ngây thơ vô hại, hắn nhỏ nhẹ hỏi Du Đường: "Nếu như em nói rằng em thích anh, liệu rằng anh có chấp nhận em không?"

"Hở??"  Du Đường giật mình kinh ngạc.

Hệ thống ở trong ý thức Du Đường thì hú hét ầm ĩ : 【 á á á á!!! Biết ngay mà!! Cậu ta thổ lộ thật rồi kìa!! 】

"A Sinh, em đừng đùa nữa?" Du Đường vẫn còn muốn giãy giụa: "Hai chúng ta đều là đàn ông, không thích hợp ở bên nhau đâu."

"Em không hề đùa."  Nét mặt của Ngụy Mặc Sinh cực kỳ nghiêm túc, hắn trịnh trọng nói từng chữ: "Anh Đường, em thích anh, em muốn được vĩnh viễn ở bên anh."
 

Hắn kéo tay Du Đường, nói: "Thế nên, anh đừng nhận lời với Ngụy Sâm, anh chọn em có được không?"

-------

Editor anh quan


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp