BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA VAI ÁC LẠI CHẾT RỒI

Vì vai ác chết lần thứ nhất(21)


2 tháng

trướctiếp

Ngụy Mặc Sinh không gọi điện thoại cho Du Đường mà trực tiếp đi tới địa chỉ của câu lạc bộ do hai người kia tiết lộ.
 

Kết quả hắn vừa mới đến trước cửa câu lạc bộ, đập vào mắt là cảnh tượng Du Đường và Ngụy Sâm sánh vai bước ra khỏi ngoài, hai người đi sát nhau thoạt nhìn cực kỳ mập mờ, cả hai đã ngà ngà say, tay chân có hơi lảo đảo.

Lúc bước chân xuống bậc tam cấp, chân Du Đường bị hẫng một nhịp, Ngụy Sâm thuận tay đỡ lưng y, bờ môi gần như dán sát lên tai Du Đường, nom qua như đang thì thầm gì đó, khiến cho bầu không khí càng lúc càng trở nên mờ ám.

Trái tim Ngụy Mặc Sinh bỗng nhiên đau nhói.

Hóa ra Du Đường thích đàn ông sao?

Chỉ là không có cảm giác với hắn nên mới xem hắn như đứa em trai thân thiết cần được che chở.

Mà hiện giờ Du Đường lại thoải mái để lộ ra một mặt yếu ớt mềm mại với Ngụy Sâm, hẹn hò ăn tối uống rượu với người kia, dựa vào người anh ta, đôi mắt ngập nước mơ màng.....

Cơn lửa giận xông lên đầu khiến Ngụy Mặc Sinh tạm thời mất đi lý trí, hắn xông qua túm chặt tay Du Đường, kéo giật y vào lồng ngực.

Bảo vệ đi đằng sau Ngụy Sâm lập tức nhào lên định ra tay, lại bị Ngụy Sâm cản lại.

"Cậu tên là Ngụy Mặc Sinh phải không?"

Nghe thấy có người nhắc đến tên Ngụy Mặc Sinh, Du Đường bỗng nhiên mở to mắt ra, đầu óc cũng tỉnh táo lại không ít, lúc này mới phát hiện mình đang bị hắn ôm, bàn tay Ngụy Mặc Sinh khoác qua bả vai Du Đường, dùng sức ấn chặt y vào lồng ngực, tức giận đến nỗi mặt đỏ tía tai, hắn gằn giọng hỏi:

"Sao anh biết tên tôi?"

"À, tôi có hợp tác với sàn đấu nơi các cậu làm việc." Ngụy Sâm cười giả lả, nói khách sáo: "Mấy hôm trước, tôi có nghe Tô Vũ nhắc qua về cậu."

"A Sinh, sao em lại ở đây?" Du Đường chợt nhớ tới những lời thù hận của Ngụy Sâm ban nãy, rằng chỉ muốn băm xác đứa con riêng của cha mình ra thành thịt vụn, sau đó chôn luôn. Bây giờ Ngụy Mặc Sinh lại đang đứng trước mặt anh ta, nhỡ bị phát hiện thân phận thì hậu quả quả thực không dám tưởng tượng.

"Em vừa đấu xong một trận, nghe nói anh đang ở đây nên tiện đường qua đón anh về nhà."

Ngụy Mặc Sinh đứng đối diện với Ngụy Sâm, hai người nhìn chằm chằm nhau, bầu không khí giữa đôi bên căng như dây đàn. Biểu cảm lạnh nhạt trên gương mặt hắn làm Du Đường bỗng nhiên cảm thấy xa lạ.

"Anh Đường uống say rồi, tôi sẽ đưa anh ấy về nhà, không dám phiền đến tổng giám đốc Ngụy."

Ngụy Sâm quan sát Ngụy Mặc Sinh từ đầu đến chân một lượt, sau đó biểu cảm tươi cười trên mặt anh ta cứng lại, đáy mắt trở nên tối tăm.

"Không phiền không phiền." Ngụy Sâm khách sáo nói: "Tôi vẫn luôn theo đuổi cậu ấy, có thể đưa Du Đường về nhà là niềm vinh hạnh của tôi."

Du Đường nghe xong lời này bỗng cảm thấy vô cùng nhức đầu.

Thế nhưng hiện giờ không phải lúc thích hợp để giải thích. Càng nói càng dễ để lộ sơ hở, nhỡ đâu thân phận Ngụy Mặc Sinh bị lộ ngay lúc này thì hắn sẽ gặp nguy hiểm.

Ngụy Mặc Sinh bị chọc giận bởi thái độ thong dong của Ngụy Sâm, trái tim vẫn đau âm ỉ, đôi con ngươi long lên đầy phẫn nộ, lý trí dường như sắp bị ngọn lửa đố kỵ thiêu cháy sạch sẽ.

Du Đường cảm nhận được rõ ràng lực tay của hắn càng lúc càng mạnh, gần như muốn bóp gãy bả vai y đến nơi.

Y đau đến nỗi suýt xoa, ngay lúc này Ngụy Mặc Sinh mới chợt bừng tỉnh, thả lỏng bàn tay đang nắm bả vai Du Đường ra.

Du Đường có trực giác còn dây dưa ở chỗ này nữa sẽ xảy ra chuyện lớn, bèn vội vàng nói: "Tổng giám đốc Ngụy, chúng tôi về trước, có chuyện gì lần sau lại nói tiếp."

"Được thôi." Ngụy Sâm gật đầu: "Hai người đi về trước đi, lần sau hẹn lại cũng được , nhớ nhận điện thoại của tôi đấy nhé."

Anh cố tình nhấn mạnh từ "lại" , khịa Ngụy Mặc Sinh tức đen cả mặt, biểu cảm hùng hùng hổ hổ như muốn nhào vào đánh nhau trên đường cái.

Du Đường chào tạm biệt Ngụy Sâm rồi kéo tay hắn lôi đi, tiện thể vẫy một chiếc taxi báo địa chỉ nhà mình.
 

Sau khi hai người rời đi, gương mặt Ngụy Sâm bỗng trở nên lạnh lẽo kỳ lạ, anh ta rút điện thoại ra gọi cho trợ lý, nặng nề nói: "Điều tra chi tiết về lý lịch của Ngụy Mặc Sinh rồi báo lại cho tôi."

*
 

Bầu không khí trong xe taxi hơi kỳ lạ, Du Đường thì nhắm mắt tựa đầu vào cửa sổ xe, Ngụy Mặc Sinh lẳng lặng không nói một lời nào.

Bị chuốc rượu quá nhiều, cả người Du Đường lâng lâng như bay trên mây, vừa rồi gồng mình cố gắng kéo Ngụy Mặc Sinh đi, hiện giờ đã hết nguy hiểm, đầu óc được thả lỏng thì lại bắt đầu choáng váng, bất tri bất giác ngủ quên lúc nào không hay.

Ngụy Mặc Sinh thấy vậy bèn xích lại gần, đỡ lấy đầu Du Đường tựa vào bả vai mình.

Xuống xe, hắn đỡ Du Đường lên lầu, lấy chìa khóa mở cửa. Đặt người đàn ông say khướt nằm lên giường xong, hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ hây hây của Du Đường, đôi mắt giấu giếm đầy dục vọng khó lòng kìm nén. 

Hắn biết bản thân hôm nay hành động lỗ mãng không suy xét. Thế nhưng khi chứng kiến cảnh tượng diễn ra trước cửa câu lạc bộ, đầu óc hắn như muốn nổ tung.

Ở sàn đấu ngầm, không ai là không biết đến Ngụy Sâm, mà không, cả thành phố A, người người đều ngưỡng mộ gương mặt luôn luôn chiếm trang đầu của tạp chí kinh tế tài chính hằng ngày.

Đẹp trai, nhà giàu, ưu nhã, lịch lãm, phong độ ngời ngời.

Đáng tiếc lại thích đàn ông.

Nhưng hiện giờ, đây lại là thứ khiến Ngụy Mặc Sinh bực tức nhất.

Từ khi sinh ra, Ngụy Sâm đã đứng ở vạch đích, là người thừa kế duy nhất của nhà họ Ngụy giàu có lẫy lừng, mà hắn thì sao, hắn chẳng qua chỉ là một kẻ nghèo nàn thuộc tầng lớp thấp nhất của xã hội.

Khoảng cách giữa hắn và Ngụy Sâm cứ như trời với đất vậy. Nếu như lựa chọn, Du Đường hẳn là không bao giờ thèm liếc nhìn đến hắn.

Thế nhưng Ngụy Mặc Sinh không cam lòng.

Hắn không muốn buông tay.
 

Du Đường là ánh dương rọi sáng cuộc đời hắn.

Sáng đến lóa mắt.

Hắn không muốn từ bỏ vầng sáng ấm áp đó, hắn muốn Du Đường chỉ thuộc về hắn, hắn muốn giấu y đi, hắn muốn có được nụ cười của người này.

Những suy nghĩ đen tối tựa như hạt giống được tưới tiêu đầy đủ, nảy mầm trong lòng, hóa thành dây leo bò lan lên, quấn chặt lấy người hắn.

Dục vọng điên cuồng trong đầu tràn ngập , Ngụy Mặc Sinh vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đang say ngủ của Du Đường, đầu ngón tay run rẩy. 

Hắn chầm chậm cúi đầu, khẽ hôn lên bờ môi của người đàn ông.

Tình cảm bị đè nén lâu ngày một khi nhen nhóm lên thì không kìm lại được nữa, tựa như ngọn lửa cháy lan trên đồng cỏ khô giữa ngày nắng hạ, không thể quay đầu.

Lý trí bị dục vọng lấn át, Ngụy Mặc Sinh che lại đôi mắt Du Đường, ấn xuống nụ hôn sâu.

Anh Đường, em xin lỗi.

Em là một kẻ xấu xa đê tiện.

Được voi lại đòi tiên, dám mơ ước ân nhân của mình.

Nhưng em không kiềm chế nổi, không thể đứng im nhìn anh bị kẻ khác cướp đi.

Nếu như anh thích đàn ông, liệu rằng anh có thể thích em được không?

Em sẽ cố gắng hết sức trở nên mạnh mẽ, sẽ nỗ lực để vượt qua Ngụy Sâm.

Cầu xin anh.....thích em một chút thôi được không?

----------------

Ngày hôm sau, khi mở mắt tỉnh dậy, Du Đường vừa nhức đầu vừa đau môi.

Nhức đầu là do rượu, đau môi lại là vì cái gì mới được???

Y mở di động ra thì thấy tin nhắn của Ngụy Mặc Sinh hiện lên ngay trên màn hình: Tối qua em có nấu canh giải rượu cho anh, vẫn đặt trên bếp, anh hâm nóng lại rồi hẵng uống.

Ngụy Mặc Sinh: Còn nữa, lần sau đừng uống nhiều rượu như vậy, hại cho sức khỏe lắm.

Ký ức của Du Đường dừng lại ở đoạn hai người leo lên xe taxi, xem ra Ngụy Mặc Sinh khiêng y về nhà, còn thay hộ quần áo, nấu canh giải rượu.

Thầm tán thưởng đứa em trai của mình hôm nay thật hiểu chuyện, Du Đường ngồi dậy, bước xuống giường đi vào trong nhà vệ sinh, soi gương thì thấy môi hơi sưng, Du Đường ngẩn người ra rồi lẩm bẩm.

"Mình bị nhiệt miệng à?"

【...... Ngài bị hun sưng mỏ đó. 】
 

Tiếng của hệ thống đột nhiên vang lên dọa Du Đường giật mình suýt nữa thì nhảy dựng lên.

Du Đường : Hôn sưng???ai hôn?????

【 ký chủ ơi là ký chủ!! Ngài cảm thấy ngoài Ngụy Mặc Sinh ra thì còn ai vào đây? 】hệ thống thực sự câm nín với sự đần độn của ký chủ, nó không hiểu chuyện tình yêu tình báo thì cũng thôi đi, không ngờ Du Đường đường đường là một ảnh đế hàng thật giá thật, các chỉ số kỹ năng đều được chấm điểm cao, chỉ duy nhất ở phương diện yêu đương là đơ ra như khúc gỗ, dốt đặc cán mai.

Du Đường: Trời ạ, cậu ấy hôn trộm ta? Đúng là không có đủ nam đức mà!
 

【Chắc do cậu ta nhịn lâu lắm rồi! 】hệ thống nói: 【Tối hôm qua, độ hảo cảm đã vinh quang tăng tới 80 điểm, theo em thấy, nếu không phải lý trí cậu ấy vẫn còn, thì hôm nay không chỉ có miệng trên ngài là bị sưng thôi đâu!】
 

Du Đường: Thống Thống, trong đầu ngươi toàn mấy suy nghĩ đen tối, bớt suy bụng ta ra bụng người đi!
 

【 không phải em đen tối, biểu hiện tình cảm được thể hiện rõ nét qua độ hảo cảm tăng dần, hơn nữa, tính tình của vai ác sớm nắng chiều mưa. Dục vọng chiếm hữu của bọn họ với tình yêu lại cực kỳ lớn, chắc hẳn Ngụy Mặc Sinh bị chuyện hôm qua kích động, không kìm chế nổi nữa nên mới lén lút hôn ngài.】

Hệ thống bất đắc dĩ: 【 cho nên ký chủ à, ngài vẫn nên suy nghĩ kỹ xem nếu như cậu ấy thổ lộ tình cảm thì ngài nên làm thế nào. Nếu ngài từ chối, độ hảo cảm có khả năng sẽ tụt dốc không phanh, khiến cho mọi nỗ lực trước đây của ngài đều uổng phí. 】
 

Du Đường im lặng không nói lời nào.
 

Trước kia, vào thời điểm thực hiện giao dịch trói định với hệ thống, Du Đường nghĩ rất đơn giản, rằng nhiệm vụ của mình chỉ là đóng cho tròn vai nhân vật, đi theo diễn biến cốt truyện, xoát đầy độ hảo cảm của vai ác, lúc ấy, Du Đường hoàn toàn không ngờ rằng độ hảo cảm lên cao thì vai ác sẽ yêu mình.

Thế cho nên hiện giờ, Du Đường cảm thấy rất khó xử.

Bởi lẽ, tình cảm của y với Ngụy Mặc Sinh.....thật sự không hề liên quan đến tình yêu.

----

Editor Anh Quan

Lối suy nghĩ kỳ lạ của Du Đường là có nguyên do đằng sau.


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp