BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA VAI ÁC LẠI CHẾT RỒI

Vì vai ác chết lần thứ nhất (20)


2 tháng

trướctiếp

Tô Vũ thông báo với Du Đường rằng buổi hẹn ăn tối của y với Ngụy Sâm sẽ diễn ra vào tuần sau. Ngày hôm đó, sáng sớm Du Đường đưa Khương Viện tới bệnh viện làm hóa trị, sau khi chở bà về nhà, bèn nhắn tin cho Ngụy Mặc Sinh dặn dò hắn cẩn thận khi thi đấu, xong xuôi hết mọi việc, Du Đường mới đến điểm hẹn với Ngụy Sâm.

Địa điểm Ngụy Sâm hẹn Du Đường ăn tối là phòng số 302 ở một câu lạc bộ do nhà họ Ngụy bỏ vốn kinh doanh. Trước cửa phòng là hai gã bảo vệ cao to vạm vỡ như hùm như gấu, Du Đường nhìn là biết ngay hai người này không phải hạng dễ động chạm. 

Y đẩy cửa bước vào bên trong, đập vào mắt là một người đàn ông đẹp trai, cao ráo, nhàn nhã ngồi trên sô pha, chậm rãi nhấm nháp ly rượu vang trên tay.

Ngụy Sâm là người thừa kế hợp pháp duy nhất của nhà họ Ngụy hiện giờ, tất cả mọi mặt của anh ta cực kỳ hoàn mỹ, thoạt nhìn bề ngoài lịch lãm, tác phong quý ông tiêu chuẩn, giơ tay nhấc chân sang trọng quý phái, không hề có chút gì liên quan tới một gã phú nhị đại (*)ăn chơi trác táng.

(*) Phú nhị đại: Thế hệ giàu có đời thứ hai.

Thế nhưng Du Đường nhận thấy người đàn ông này có gì đó rất nguy hiểm, trực giác nói cho y biết, tiếp xúc nhiều với người này sẽ dẫn đến những việc không hay.

"Tổng giám đốc Ngụy."

"Lại đây ngồi."

Ngụy Sâm vẫy tay ý bảo Du Đường ngồi xuống bên cạnh mình.

Du Đường vừa mới chạm mông xuống sô pha, anh ta lại chỉ vào ly rượu được rót sẵn đặt ở trên bàn: "Uống đi."

Du Đường nhíu mày, nói thật, y không tin tưởng Ngụy Sâm, sợ rằng ly rượu đã bị bỏ thuốc.

"Tổng giám đốc Ngụy, tôi lái xe tới đây, không thể uống rượu."

"Không phải lo, say thì tôi bảo tài xế chở cậu về nhà."

"Chở tôi về nhà?" Du Đường nói thẳng toẹt ra: "Chỉ sợ đến khi mở mắt ra tôi lại đang nằm trên giường của ngài mất thôi."

"Đúng là gì cũng dám nói." Ngụy Sâm liếc mắt nhìn Du Đường, sau đó bật cười, tiếp theo anh ta ngồi thẳng dậy, gọi phục vụ đang đứng bên ngoài.

Phục vụ bê ly rượu được rót sẵn đổ đi ngay trước mặt Du Đường, kế tiếp thì khui một chai rượu mới ra, đưa đến tận tay y, Ngụy Sâm ngồi cạnh cười nói: "Đấy, chai này không bị bỏ thuốc nhé, yên tâm uống đi, chúng ta nói chuyện tiếp."

???????????????

Mẹ nó, ly rượu ban nãy thật sự bị bỏ thuốc!

Du Đường ngạc nhiên đến nỗi mắt trợn trắng, vốn dĩ đã ngửi được mùi nguy hiểm từ người đàn ông này, không ngờ trực giác của y lại nhạy bén như thế, hay là mai đi mua tờ vé số thử vận may xem sao!

Nhưng người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, tạm thời ngay lúc này Du Đường không thể nổi giận với anh ta, chỉ có thể uyển chuyển từ chối: "Tổng giám đốc Ngụy, tửu lượng tôi kém lắm, không thể uống hết chai rượu này được!"

Nguyên một chai vang đỏ, uống xong chắc xỉn nằm lăn ra đó luôn, khỏi phải chuốc thuốc nữa.

"Dạo gần đây, tôi có tâm sự trong lòng." Nét mặt Ngụy Sâm đột nhiên đượm buồn: "Nhưng dù sao tôi cũng là con cháu của nhà họ Ngụy, từng hành động đều liên quan đến thanh danh của gia tộc, tuyệt đối không thể để lộ cảm xúc thật ra ngoài. Tôi vất vả lắm mới có thể mời anh đi ăn một bữa giải sầu, thế mà anh không cho tôi chút thể diện nào sao?"

Du Đường trợn trắng mắt, nhưng chợt nhớ tới sự uy hiếp của Tô Vũ, cuối cùng đành nhận lấy chai rượu.

"Được, tôi uống." Uống xong còn phải quay sang bày tỏ thái độ quan tâm Ngụy Sâm: "Dạo gần đây ngài gặp phải chuyện gì mà phiền lòng thế? Tâm sự với tôi được không?"

Ngụy Sâm tủm tỉm cười: "Chuyện khiến tôi phiền lòng à......"

Nói đến đây, nét mặt của anh đột nhiên sa sầm: "Hôm qua, tôi vừa được lão già bệnh tật cho hay rằng lão ta vẫn còn một đứa con riêng!"

"Hơn nữa, lão còn dám tặng nhẫn ngọc tổ truyền cho tình nhân của lão! Nếu như thằng con riêng kia được nhà họ Ngụy nhận về, chắc chắn địa vị của tôi ở trong gia tộc sẽ bị ảnh hưởng."

"Tôi chắc chắn sẽ tìm được thằng nhóc đó." Ngụy Sâm ngửa đầu uống hết ly rượu, vung tay ném mạnh vào tường vỡ tan thành từng mảnh, gằn giọng nói: "Đoạt lại nhẫn tổ truyền của nhà họ Ngụy, sau đó đánh chết nó!"

......

Ngụy Mặc Sinh càng ngày càng nổi danh ở sàn đấu ngầm.
 

Vẻ ngoài đẹp đẽ và năng lực vượt trội khiến cho tiền thưởng mà hắn nhận được càng lúc càng cao, một trận đấu có thể mang về cho hắn 5000 đồng.

Sau khi thay quần áo, Ngụy Mặc Sinh thu dọn đồ đạc rồi đi ra khỏi phòng chờ, lúc đi ngang qua hành lang, đột nhiên nghe có người nhắc đến tên Du Đường.

"Lời đồn anh Đường nay đã có Ngụy Sâm chống lưng là sự thật à?"

"Thật chứ sao không? Hôm trước tôi nghe lén sếp gọi điện thoại, sếp nói rằng sẽ bán hợp đồng của ảnh cho Ngụy Sâm."

"Ngụy Sâm thích đàn ông đấy, chuyện này ai mà không biết, anh ta rào trước đón sau với anh Đường chắc chắn là vì chuyện này."

"Haiz....thật không ngờ, anh Đường rốt cuộc cũng rơi vào cảnh bị bao nuôi."

"Đừng nói bậy, nhỡ đâu hai người họ yêu đương với nhau thì sao!"

"......"

Trong lúc nghe hai người nọ nói chuyện với nhau, Ngụy Mặc Sinh vô thức siết chặt tay thành nắm đấm, móng tay găm thẳng vào thịt, đôi con ngươi đỏ ngầu, trong lòng dâng lên cơn lửa giận không tên.

Rầm -------

Hắn đấm một đấm thật mạnh lên vách tường, sau đó đi đến trước mặt hai người kia, hỏi: "Hai anh có biết hiện giờ anh Đường đang ở đâu không?"

-------

Editor anh quan


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp