BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA VAI ÁC LẠI CHẾT RỒI

Vì vai ác chết lần thứ nhất(02)


2 tháng

trướctiếp


 Ở sàn đấu ngầm này, Du Đường là người có thực lực nhất, không một ai ở đây dám trêu vào. 

Sau khi biết trên đài là mục tiêu nhiệm vụ của mình, y bèn đẩy tên đàn ông thối hoắc bên cạnh ra, rồi gầm lên với tên đấu sĩ vạm vỡ đang hùng hổ đánh đấm trên đài kia: " Vương Chí, đủ rồi! Dừng tay lại!"

"Anh Đường?" Gã đàn ông to lớn nghe thấy giọng của Du Đường thì sửng sốt khựng lại một chút.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Ngụy Mặc Sinh vốn dĩ đã yếu đến mức lung lay như sắp đổ, đột nhiên nhào lên, quàng hai cánh tay gầy gò qua cổ gã, dùng hết sức bình sinh thít chặt lại! 

"Mẹ nó! Thằng nhóc kia vẫn chưa chịu thua!"

Những người đang xem dưới khán đài lập tức gào thét ầm ĩ. Ngụy Mặc Sinh bị đánh quá nặng, lỗ tai kêu ù ù, đầu óc choáng váng, thế nhưng ánh mắt của hắn lại lóe lên vẻ tàn nhẫn, nghiến răng nghiến lợi dùng hết sức lực kéo về sau, thít chặt cổ Vương chí, quyết tâm ra một đòn cuối cùng.

Vương Chí trợn tròn mắt, tròng mắt lồi ra như sắp rớt ra ngoài, mặt cắt không còn giọt máu. Gã dồn sức thúc khuỷu tay về sau , thọc vào bụng của Ngụy Mặc Sinh, hắn đau đớn nhíu chặt mày, tầm mắt nhòe đi, trong khoang miệng toàn mùi máu tanh ngọt.

Nhưng hắn nhất quyết không buông tay, thân hình gầy yếu run rẩy vì dùng hết sức lực , cứng cỏi đến mức khiến người xem phải hãi hùng vì kinh ngạc.
 

Du Đường vội vã kéo thanh rào chắn ra chui vào bên trong, cố gắng gỡ Ngụy Mặc Sinh ra khỏi người Vương Chí: "Đủ rồi! Trận đấu kết thúc rồi! Mau buông tay!"

Ngụy Mặc Sinh trợn mắt nhìn y, tuy máu vẫn đang trào ra khói khóe môi, nhưng ánh mắt hắn vẫn sắc lẻm.

Hắn hỏi Du Đường: "Anh là người có quyền quyết định ở đây đúng không?"
 

Du Đường hiểu ý trong câu hỏi của hắn.

Tuy rằng Ngụy Mặc Sinh cũng là con cháu của nhà họ Ngụy, nhưng đến tận năm 20 tuổi, hắn mới được nhà họ Ngụy nhận về.

Trước đó, hắn vẫn luôn ở cùng với mẹ và cha dượng, cha dượng ham mê bài bạc, nợ như chúa chổm, chuyên trút bực tức lên người vợ con. Mẹ hắn ốm đau liên miên, quanh năm suốt tháng nằm trên giường bệnh, kinh tế trong nhà sa sút, hoàn cảnh sống kham khổ thiếu thốn. Đến năm mười chín tuổi, Ngụy Mặc Sinh bắt buộc phải bỏ học, đi đấu quyền anh ở một sàn đấu ngầm.

Sàn đấu ngầm có quy định, bắt buộc phải thắng trận đầu mới có tư cách gia nhập. Hôm nay chính là trận đấu đầu tiên của hắn.

Trận đấu này, Ngụy Mặc Sinh bắt buộc phải thắng.

"Tôi là người có quyền quyết định." Du Đường nghiêm túc trả lời: "Trận này tính cậu thắng."

"Cho nên, buông tay ra đi, cậu còn tiếp tục nữa cậu ta sẽ chết mất ."

Lúc này, Ngụy Mặc Sinh mới thả lỏng tay ra.

Trước đó, hắn vẫn luôn cố gắng kiên cường để đứng vững, nhưng sau khi nhận được lời khẳng định chắc chắn của Du Đường, hắn lảo đảo vài bước rồi ngã sấp về phía trước, ngất lịm đi.

Du Đường nhanh tay đỡ lấy Ngụy Mặc Sinh, tránh cho hắn bị đập đầu xuống đất.

"Khụ khụ khụ khụ......" Vương Chí quỳ xuống, ôm cổ họng ho khan mãi mới dừng lại được.
 

Gã ta tỏ vẻ cực kỳ bất mãn, nói với Du Đường: "Anh Đường, làm sao anh lại tính cho nó thắng? Nếu không phải anh gọi em giữa chừng, làm em phân tâm, sao em có thể bị thằng lỏi con này bắt được sơ hở!"

"Nói oai quá nhỉ!" Du Đường mắng: "Đừng có mà mồm loa mép giải! Cậu nhìn lại chênh lệch hạng cân của cả hai đi! Cậu thật sự muốn đánh chết thằng nhóc à?"

"Nhưng mà luật ngầm ở đây...."

"Luật?" Du Đường bật cười: "Không phục chứ gì, không phục thì lát nữa cậu lên đánh với tôi một trận?"
 

"Không không không, em không dám!" Nghe đến đây, Vương Chí lập tức lắc đầu quầy quậy, vừa lăn vừa bò chạy biến ra ngoài: "Tính nó thắng, tính nó thằng là được chứ gì, lời của anh là chí lý nhất, em còn dám không phục sao?"

*

Du Đường bế Ngụy Mặc Sinh hôn mê tới phòng nghỉ, sau đó gọi điện cho bác sĩ riêng của sàn đấu tới khám cho hắn.

Còn bản thân thì đứng bên cạnh chờ đợi, tầm mắt Du Đường dừng lại trên những vết thương mới có cũ có chồng chất trên người Ngụy Mặc Sinh, trong lòng cảm thấy hơi hụt hẫng.

Tuy rằng hệ thống đã đưa dữ liệu về nội dung của thế giới cho y, trong đó viết Ngụy Mặc Sinh là kẻ cố chấp tới mức biến thái, gây ra không ít phiền toái cho công thụ chính. Nhưng hiện giờ xem ra, người đáng giận cũng có chỗ đáng thương.

Ngẫm lại hoàn cảnh sống phức tạp của vai ác, hắn có thể tồn tại đến bây giờ cũng coi như kỳ tích.

Y hỏi hệ thống: Có cách nào để biết được độ hảo cảm của Ngụy Mặc Sinh không?

【 Có chứ ạ. 】 hệ thống nói: 【 Mỗi lần độ hảo cảm của vai ác biến động, em sẽ nhắc nhở ngài. 】

Du Đường: Hiện tại độ hảo cảm là bao nhiêu rồi?

【......0. 】

Du Đường: _ (??'" ∠ ) _ Hừm, thôi để sau rồi tính tiếp.

--------

editor: Anh Quân

( đã beta)


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp