BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA VAI ÁC LẠI CHẾT RỒI

Vì vai ác chết lần thứ nhất (16)


1 tuần

trướctiếp

Sau khi xử lý hết vài thùng bia, tất cả mọi người đều đã ngà ngà say.

Cười đùa ầm ĩ, khoa tay múa chân lôi kéo Ngụy Mặc Sinh.

Tửu lượng Du Đường khá cao nên là người duy nhất vẫn còn khá tỉnh táo trong số các anh em. Y đi qua một góc đứng hút thuốc. Tầm mắt dừng lại trên mấy bàn sinh viên đang ăn nhậu quanh đó, lúc này mới chợt nhớ ra quán ăn đêm ở gần trường đại học A, thảo nào có nhiều sinh viên tới quán ăn này đến vậy.

Phóng tầm mắt ra xa xa, Du Đường thấy một người phụ nữ mặc áo thun trắng, quần jean xanh dừng xe điện ngay trước cửa quán, rảo bước về chỗ Ngụy Mặc Sinh đang ngồi.

Y thấy kỳ lạ, bèn dụi điếu thuốc rồi cũng đi về bàn.

"Ngụy Mặc Sinh?"

Khi tới gần, người phụ nữ kia mới thấy rõ gương mặt Ngụy Mặc Sinh, có lẽ không thể chấp nhận nổi việc học sinh của mình ngồi nhậu nhẹt với mấy tay đàn ông mặt mày dữ tợn như hùm như gấu, sắc mặt cô cũng tái nhợt đi.

Cô túm lấy cánh tay Ngụy Mặc Sinh kéo đi: "Đi ra đây với cô, chúng ta cần nói chuyện."
 

"Em nói rõ ràng cho cô biết, tại sao em lại thôi học?" 

Cô nói: "Thành tích của em rất tốt, thi đại học cũng là thủ khoa đầu vào, trong trường thầy cô coi trọng em đến thế em không biết sao? Thế mà hiện giờ em lại ngồi đây cùng đám người này chén anh chén chú?!"
 

"Này này? Nói chuyện kiểu gì thế hả?" Vương Chí nghe mà ngứa tai: “Cô đang chửi khéo bọn tôi phải không?”

Lý Tấn nói chen vào: “A Sinh, kệ cô ta, cụng ly nào, uống tiếp!”

Nhưng khi bọn họ quay sang nhìn Ngụy Mặc Sinh, lại thấy sắc mặt hắn sa sầm xuống, thoạt nhìn cực kỳ khó coi.

"Cô Trần, cô cứ kệ em" Ngụy Mặc Sinh không dám nhìn vào mắt Trần Ngọc, chỉ cúi gằm xuống, tay nắm chặt chai bia: “Chuyện của em em tự lo, không liên quan đến cô.”

"Sao lại không liên quan đến cô?" Vành mắt Trần Ngọc phiếm hồng: "Cô là giáo viên của em, sao có thể trơ mắt nhìn học sinh của mình lầm đường lạc lối!"

Lúc cô định dùng hết sức để kéo Ngụy Mặc Sinh đi, Du Đường cũng vừa lúc đi tới ngăn cản.

Y kề sát vào tai cô, nói nhỏ: "Cô giáo, tôi là anh của cậu ấy, cô qua bên này nói chuyện với tôi một lát!"

Trần Ngọc sửng sốt, thấy Du Đường xác thật không giống người xấu, lại thấy Ngụy Mặc Sinh vẫn luôn cúi đầu ủ rũ, đành phải gật đầu rồi cùng Du Đường đi qua một góc vắng người.

Du Đường đứng nói chuyện với Trần Ngọc tầm đâu đó mười phút, hai người trao đổi số điện thoại rồi mới quay trở lại bàn ăn.

Lúc này không khí trên bàn ăn đã hoàn toàn trùng xuống, Ngụy Mặc Sinh không nói tiếng nào, chỉ chăm chăm uống hết ly này đến ly khác, những người còn lại nhận thấy hắn có tâm sự, thế nên không ai dám qua bắt chuyện với hắn nữa.

"Được rồi, hôm nay uống đến đây thôi, mấy anh em giải tán về nghỉ ngơi đi." Du Đường bảo mọi người về trước, sau đó mới lay lay Ngụy Mặc Sinh: "Quán này cách nhà em cũng khá gần, chúng ta đi bộ về đi."

Ngụy Mặc Sinh gật đầu, đứng lên đi theo sau Du Đường, từ đầu đến cuối hắn vẫn im lặng, không hé răng lấy một lần.

Hai người đi trên cầu vượt qua sông rộng, gió đêm thổi mát lạnh, về đêm khuya, ít người qua lại trên đường nên rất yên tĩnh.

Đi đến đầu cầu, Du Đường chợt dừng lại, đi tới thành cầu, chống khuỷu tay lên lan can, lầm bầm lầu bầu như đang tự nói với bản thân, nhưng dường như cũng đang thủ thỉ với Ngụy Mặc Sinh

"Phải nghỉ học là một chuyện rất buồn."

"Đặc biệt là đối với những đứa trẻ học giỏi."

"Rõ ràng nỗ lực hết sức để học tập, lại là thủ khoa đầu vào, đáng lẽ sẽ trở thành thần tượng trường đại học được bạn bè hâm mộ, có thể hưởng thụ thời thanh xuân đầy vui tươi mới mẻ, học xong ra trường cầm được tấm bằng tốt nghiệp loại khá giỏi còn có thể kiếm được công việc lương cao, cả đời không lo cơm áo gạo tiền."

"Nhưng lại vì hoàn cảnh gia đình nên bắt buộc phải bỏ học đi làm thêm bên ngoài, mỗi ngày đều lo lắng từng miếng cơm manh áo, không có niềm vui, không có sở thích chỉ toàn mệt nhọc lo toan......"

Ngụy Mặc Sinh đứng cạnh Du Đường, siết chặt tay thành nắm đấm, đại não bị cồn xông choáng váng, nghe thấy lời của Du Đường, hắn bỗng dưng cảm thấy tủi thân.

Khóe mắt ửng hồng, cố gắng kìm nén để không rơi nước mắt.

Giọng hắn nghẹn ngào nhưng lại rất kiên định: "Em không hối hận."

"Em muốn chăm sóc tốt cho mẹ." Hắn nặng nề nói: "Nếu không có mẹ ở bên, em học nhiều cũng để làm gì, tiền nhiều cũng để làm gì.:

Du Đường tuy không quay đầu nhìn lại, nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của hắn lúc này. 

Y xoay người, đi đến trước mặt Ngụy Mặc Sinh, nắm cánh tay hắn, kéo vào lòng, ôm thật chặt.

"Đừng nhịn nữa." Du Đường khẽ thì thầm: "Muốn khóc thì khóc đi, anh sẽ không cười em."

Chỉ một câu đơn giản, đã hoàn toàn đánh vỡ hàng phòng thủ kiên cố của Ngụy Mặc Sinh.

Y đi đến trước mặt của Ngụy Mặc Sinh, túm lấy cánh tay thiếu niên kéo vào lòng ôm thật chặt.

Được bao bọc trong lồng ngực ấm áp vững chãi, bao nỗi oán hờn mấy năm nay cuộn trào lên trong phút chốc, hắn ôm chặt Du Đường, nghẹn ngào khóc nấc lên:

 "Em... Không khóc... em không muốn khóc......"

"Em không có ấm ức gì cả.... em thật sự không...em....."

Hắn cắn răng, mười đầu ngón tay níu chặt lấy vạt áo của Du Đường, tựa như người chết đuối vớ được cọc, nức nở thốt lên tất cả mong ước xa vời đã chôn giấu thật sâu trong lòng bấy lâu nay.

"Em muốn được đi học....."

"Anh Đường, em muốn được đi học......."

"Thật sự rất muốn, rất muốn được đi học.........."

-------

Editor Anh Quan

 


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp