6

Gần đến kỳ thi đại học, tôi dồn hết tâm trí vào việc học.

Đã tốt nghiệp lâu, có một số môn cần phải gấp rút bổ sung kiến thức.

Mỗi ngày sau giờ học, Tống Tùy luôn là người đầu tiên rời khỏi lớp, chạy thẳng đến cổng trường nghề đối diện.

Cậu kéo tay một cô gái, ám muội không rõ ràng.

Nhiều ngày liền không đến lớp tự học buổi tối, ban ngày trên lớp cũng trong trạng thái không tỉnh táo, Tống Tùy bị thầy cô phê bình nhiều lần.

Cậu thản nhiên đứng dậy, không quan tâm.

Dưới cổ áo lật ngược lộ ra những vết cào xước rõ ràng.

Trên xương quai xanh còn có vài vết cắn sâu.

Ánh nắng rọi xuống, những vết thương rỉ m//áu trông thật đáng sợ.

Nhưng cậu lại hơi nheo mắt, trong mắt có vài phần hồi tưởng, như thể những vết thương này là huy chương danh dự.

“Sắp thi đại học rồi, em còn giống học sinh không?” Thầy chủ nhiệm nửa giận nửa không tin.

Tống Tùy khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua tôi.

Sau đó lạnh lùng chuyển hướng, như một người xa lạ.

Tôi không biểu cảm cúi đầu, tiếp tục làm bài tập chưa hoàn thành.

Sắp đến kỳ thi thử, tôi về trễ hơn thường ngày.

Vừa đến cổng trường, một bóng người chắn trước mặt tôi:

“Này, cậu là Lâm Dĩ Đường?”

Giang Nghiên với mái tóc tết màu tím, nhai kẹo cao su, đôi giày cao gót gõ cộp cộp trên mặt đất, nở nụ cười khiêu khích.

“Cũng chẳng đẹp đẽ gì.” Cô ta nhận xét.

Tôi nhíu mày, kiếp này Giang Nghiên theo lý không nên biết tôi.

Chưa kịp mở miệng, cô ta nhổ kẹo cao su ra, giọng khinh bỉ:

“Cậu có quan hệ với Tống Tùy đúng không?”

“Đừng giả vờ, tôi thấy ảnh của cậu trong điện thoại của cậu ấy.”

Cô ta cười khẩy, ánh mắt tham lam từ trên xuống dưới lướt qua tôi, ghen ghét lóe lên.

“Nghe nói cậu khá giàu.”

“Thế này, đưa tôi một khoản tiền, tôi sẽ để Tống Tùy cho cậu chơi đùa, thế nào?”

Thấy tôi không nói gì, cô ta có vẻ sốt ruột.

Đúng lúc đó, tiếng bước chân vội vã đến gần, Giang Nghiên ngay lập tức được Tống Tùy che chở trong vòng tay.

Cậu nhìn tôi đầy phòng bị, sau đó lo lắng nhìn Giang Nghiên. “Giang Nghiên, em không sao chứ?”

Giang Nghiên trợn mắt, đá Tống Tùy một cái, nhảy lên xe máy phóng đi.

Tôi không muốn xem tiếp cảnh kịch chướng mắt, định bước đi.

Tống Tùy đột nhiên gọi tôi lại, trong mắt cậu có chút phức tạp:

“Cậu đã biết tôi cũng tái sinh rồi, đúng không?”

Tôi khựng lại.

Đúng vậy.

Từ đêm thấy Tống Tùy cưỡng hôn Giang Nghiên, tôi biết cậu ta cũng tái sinh như tôi.

Kiếp trước Tống Tùy trước mặt Giang Nghiên giống như một con ch.ó không có tự trọng, sao có gan cưỡng ép cô ta?

Tôi bình tĩnh nhìn, mặt Tống Tùy dần tối lại:

“Lâm Dĩ Đường, cậu nên biết, kiếp này tôi sẽ không để Giang Nghiên gặp chuyện gì nữa.”

Vậy nên, cậu lo lắng tôi sẽ trả thù Giang Nghiên?

Có lẽ nụ cười của tôi quá châm biếm, Tống Tùy không biết nghĩ gì, đôi môi cậu căng chặt:

“Kiếp trước cậu ch///ết trong tay tôi, coi như cậu đã nhận được bài học thích đáng.”

“Nếu đã tái sinh, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, mỗi người sống tốt cuộc đời của mình.”

Giọng cậu cao cao tại thượng, mang theo sự ban ơn và thương hại.

Như thể tôi mới là kẻ đã cướp đoạt mọi thứ của cậu.

Tôi ngửa đầu cười lớn, cười đến chảy nước mắt.

Bộ dạng bất mãn của cậu, như thể tôi là kẻ thù không đội trời chung.

Nhưng tôi nhớ kiếp trước khi rơi xuống vách núi, để bảo vệ tôi, cậu đã gãy đôi chân.

Dù vậy vẫn cố bò đến ôm tôi vào lòng.

Mỗi lần tôi rơi nước mắt, cậu hoảng loạn không biết làm sao, vỗ về mái tóc tôi để an ủi.

Có lẽ không phải cậu đã thay đổi.

“Bài học của tôi là gì? Nuôi một con súc sinh vong ân phụ nghĩa à?”

Tôi lau nước mắt.

“Cậu yêu Giang Nghiên đến thế, cô ta vừa rồi hăm hở muốn bán cậu cho tôi đấy.”

“Đáng tiếc, tôi không bao giờ nhận đồ phế thải độc hại.”

Không có bộ lọc của kiếp trước, tôi mới nhận ra Tống Tùy chỉ là một chú hề rẻ tiền đáng thương.

Nhìn cậu ta tức giận nhưng không làm gì được, thật là sảng khoái.

Nhưng như thế chưa đủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play