“Tiểu muội, đừng ngồi ở thuỷ đình nữa, cẩn thận bị cảm lạnh. Mấy muội muội vương gia đều cùng nhau qua đó làm thơ rồi, muội cũng nhanh sang đó đi.”
Ca ta gọi ta.
Ta liền tới ngồi trong viện.
Mấy hàng mành sa ngăn cách khách nam và khách nữ.
Dáng dấp mỗi người tuy m.ô.n.g lung không thể nhìn rõ, nhưng giọng nói lại vô cùng rõ ràng.
Ta có thể nghe thấy tiếng rót rượu và cười nói phía sau rèm.
Càng khéo hơn là, ta ngồi cách Lý Kỷ Từ rất gần, gần đến mức ta có thể nghe thấy hắn lạnh nhạt nói vài câu từ chối khách sáo.
Hắn không làm thơ, không bình thơ, chỉ nhàn nhã uống vài ngụm rượu.
Nhưng mọi người đương nhiên sẽ không bỏ qua hắn.
Sau vài vòng rượu, liền có đồng môn say rượu đánh bạo nói:
"Triệu huynh, ngươi và Lý đại nhân quen biết đã lâu rồi, chẳng lẽ Lý đại nhân từ nhỏ đã từng trải ổn trọng như vậy sao?"
Lý Kỷ Từ không nói gì, thản nhiên tùy ý để người khác trêu chọc.
Ta cúi đầu, trong lòng nghĩ, hắn nhìn thì nghiêm trang, không ngờ tính tình lại tốt như thế.
Có người khen hắn lúc nhỏ học tập khắc khổ, ngày nào cũng học đến cực kỳ muộn mới ngủ, lại cực kỳ sớm đã dậy.
Có người nói hắn có chút không hiểu phong tình, sau khi thi đỗ công danh, liền một lòng xử lý công vụ, không hề có nửa phần chuyện nam nữ kiều diễm.
Có người nói hắn từ nhỏ đã ăn nói vụng về cho nên ít nói.
Nói đi nói lại, có lẽ vì nhớ đến còn có khách nữ bên cạnh nghe thấy, cho nên lời nói đều hết sức uyển chuyển thu liễm.
Nhưng sau ba vòng rượu, một vài tiểu thư đã mệt mỏi, lục tục rời đi.
Ta cúi đầu, không đi, chỉ thoái thác nói mình không buồn ngủ, lòng mang tâm tư, muốn nghe thêm về chuyện của Lý Kỷ Từ.
Lại có người say khướt, lỡ lời nói:
"Các vị không biết đâu, đừng nhìn Lý đại nhân của chúng ta lạnh như băng, nhưng n.g.ự.c hắn có một vết bớt hình quả đào, lúc nhỏ bị ta cười nhạo còn lén lút khóc thầm."
Vết bớt hình quả đào?
Những lời này, lại khiến ta đột nhiên nghĩ đến một chuyện lại một chuyện, nhớ đến giấc mơ càng ngày càng kiều diễm, càng ngày càng rõ ràng.
"A?" Ta vô thức thốt lên, đặt ly rượu xuống.
Gió đêm tĩnh lặng, khách nam cũng tĩnh lặng.
Thế cho nên tiếng kinh ngạc của ta vô cùng rõ ràng.
Mọi người xung quanh tưởng ta bị côn trùng bay đến dọa sợ, không để ý lắm. Nhưng ta không biết, cách rèm, Lý Kỷ Từ vốn lạnh nhạt, tùy người trêu chọc, đang từ từ nhấp một ngụm rượu.
Uống rượu đến một nửa, đột nhiên sửng sốt, tiếp đó mạnh mẽ đặt ly rượu xuống.
Vẻ mặt hắn trống rỗng, loại không thèm để ý vân đạm phong khinh trước đây hoàn toàn biến mất không còn sót lại chút gì.
Hắn cứng đờ, cực kỳ thong thả nuốt xuống ngụm rượu kia, sau đó lấy tâm trạng tuyệt vọng như đang chịu tội quay đầu lại.
Cơn gió đêm kỳ lạ kia giống như đang thỏa thích xem kịch vui, thổi mành sa hận không thể bay lên.
Khuôn mặt của ta rõ rõ rành rành, không chút che giấu hiện ra trước mắt Lý Kỷ Từ. Tuệ nhãn như đuốc, chỉ trong một hơi thở Lý đại nhân nhìn rõ mọi việc, đã có thể nhẹ nhàng nắm bắt được kinh ngạc, mê mang và nghi hoặc trong khuôn mặt ta.
Mà hắn lại chỉ cần trong một hơi thở liền có thể hiểu rõ nguyên nhân khiến ta phát ra tiếng kinh ngạc.
"Rầm!"
Ly rượu bị hất đổ, rượu văng bốn phía.
Đám người say rượu nhao nhao nhìn về phía Lý Kỷ Từ.
Có người tính cách phóng khoáng, say khướt đánh bạo trêu chọc:
"Lý đại nhân, ngài không phải xưa nay tửu lượng cao sao? Sao lại ăn rượu uống say, thế mà đánh đổ cả ly rượu?"
Nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn rõ vẻ mặt của Lý Kỷ Từ, tất cả tâm tư trêu chọc đều thu lại - tu la trên triều đình uy nghiêm không thể xâm phạm, phán quan mặt sắt của Đại Lý Tự, Lý Kỷ Từ mặt đỏ như hoa đào, hổ thẹn mà kinh hoàng.
Mà ta nghe thấy tiếng động bên kia, theo tiếng nhìn sang, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt đỏ thành một mảnh của Lý Kỷ Từ.
Đợi đợi đợi chút...
Sao đột nhiên hắn lại kích động như thế?
Đợi chút, lại nói tiếp, cho dù là ta mơ thấy Lý Kỷ Từ, cũng không thể mơ thấy nhất thanh nhị sở vết bớt trên n.g.ự.c hắn như thế.
Đây quả thực không giống như mơ, quả thật giống như là...
Ta đột nhiên đứng dậy, trừng mắt nhìn về phía Lý Kỷ Từ.
Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chẳng lẽ hắn cũng mơ thấy cùng một giấc mơ giống ta?!
Vậy không phải là...
Khuôn mặt của ta cũng hoàn toàn đỏ bừng rồi.
Lý Kỷ Từ và ta im lặng mắt to trừng mắt nhỏ. Khoảnh khắc ngắn ngủi này, cuối cùng cũng khiến ca ca ta phát giác có gì đó không thích hợp, hắn vội vàng bước tới, dùng áo choàng che chắn cho ta.
“Xin lỗi các vị, tiểu muội uống say rồi, ta đưa nàng về trước, chiêu đãi không chu đáo, mong các vị thứ lỗi!"
Ta bước nặng bước nhẹ trở về viện tử.
Đêm đó.
Khi ta ý thức được mình lại bước vào giấc mơ quen thuộc kia, tâm trạng ta vô cùng phức tạp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT