Ngày ca ca ta ra tù, đến tối muộn, cha ta cũng được thả về phủ.
Cha ta cân nhắc rất lâu rồi viết một bức thư lời lẽ cực kỳ khắc chế, gửi đến Lý phủ.
Thứ nhất, nếu như ngôn từ quá mức cảm kích, ngược lại sẽ bị người ta hiểu lầm Lý đại nhân và phủ ta có quan hệ, hiểu lầm Lý đại nhân xử án thiên vị.
Thứ hai, nếu không viết thư cảm ơn hắn, lương tâm chúng ta sẽ không yên.
Lý Kỷ Từ là một vị quan tốt.
Cha ta vốn lường trước Lý Kỷ Từ sẽ khéo léo từ chối, dù sao, hắn hiện giờ được xem là cục cưng trước mặt quan gia, nhất định sẽ không nguyện ý qua lại với loại quan nhỏ tôm tép như chúng ta.
Nhưng không ngờ, Lý Kỷ Từ chỉ uyển chuyển từ chối quà đáp lễ nhưng lại nhận lấy thư.
Ngày 23 tháng 6, năm ngày sau, thược dược nở xinh đẹp, hoa lan thơm ngát.
Lý Kỷ Từ, Lý đại nhân long trọng mời cả nhà chúng ta đến phủ của hắn thưởng hoa.
Ta nghĩ năm nay hoa ở Lý phủ nhất định nở vô cùng đẹp, đẹp đến mức khiến Lý Kỷ Từ nguyện ý mời một đám người hắn không biết tên đến phủ hắn thưởng hoa.
Tâm tình của ta cũng vô cùng tốt.
Ngày 22 tháng 6, ta lại mơ một giấc mơ.
Trong mơ, ta lại quay lại sương phòng hoa lệ đó.
Giọng nói của hắn phát ra nhẹ nhàng như suối chảy ấm áp, nói:
"Kiều Kiều, Kiều Kiều, ta nhớ nàng quá."
Ta cố gắng hé miệng, việc mà ngày thường dễ như trở bàn tay, nhưng trong mơ lại gian nan nặng tựa ngàn cân.
Ta nản lòng gục đầu xuống.
Động tác rất nhỏ này lại bị nam nhân phát hiện, hắn hôn lên gáy ta, thấp giọng hỏi: "Sao vậy? Không vui sao?"
Lúc sáp lại gần nhau, ta cảm thấy tầng áp lực kia giống như lớp gông xiềng đè nặng trên cổ họng mình biến thành một lớp sương mỏng như bông, ta lại cố gắng dùng lực, cuối cùng cũng phát ra tiếng.
Ta hỏi câu hỏi mà ta quan tâm nhất:
"Ngươi là ai?"
Người kia cười rồi, giống như ta hỏi một câu ta đã sớm biết đáp án.
Hắn đưa tay ra, kéo màn giường nửa khép nửa hở hoàn toàn mở ra.
Ánh sáng màu vàng ấm áp từ từ lan tỏa, chiếu sáng chiếc giường mờ mịt tối tăm.
Ta nhìn thấy trên n.g.ự.c trái của hắn có một vết bớt màu hồng nhạt, rất nhỏ, chỉ nhỏ như cánh hoa đào.
Hơi tròn, nhưng càng giống như một trái đào hơn.
Sau đó, mới là khuôn mặt với nụ cười ẩn tình cười yếu ớt kia.
Ta sững sờ, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt hắn.
Chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng vài giây.
Tiếp đó, một loại cảm giác cực kỳ hổ thẹn ập đến, khiến toàn thân ta đỏ bừng từ trên xuống dưới.
Đôi mắt sâu thẳm mà lạnh lẽo đó, giờ đây lại dịu dàng như nước.
Khuôn mặt quen thuộc đó, bao phủ trong một vầng hào quang ấm áp, không còn khiến người khác lo sợ nữa.
Nam nhân mỉm cười nhìn khuôn mặt đỏ bừng của ta, biểu tình mang theo chút trêu ghẹo của tình nhân.
"Ta là Lý Kỷ Từ của nàng a, Kiều Kiều."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT