Ta nghe thấy câu này, không thể tin được ngẩng đầu.
Nhưng lại trùng hợp cùng Lý đại nhân mắt đối mắt.
Hắn dường như chỉ tùy ý nhìn qua, giống như ngẫu nhiên chú ý tới ta.
Đôi mắt kia, vừa trong trẻo lại lạnh lẽo, giống như hoa nở trên tuyết, không thể xâm phạm.
Nhưng cho dù như vậy, vì ca ca, ta cũng chỉ có thể to gan một lần.
"Lý đại nhân."
Lý Kỷ Từ lại thật sự dừng chân, ta dùng sức khôi phục trái tim đang đập kinh hoàng của mình, run lẩy bẩy lại gần tên sát thần nổi tiếng khắp triều đình này.
"Tiểu nữ Tạ Mộng Kiều bái kiến Lý đại nhân. Lý đại nhân, không biết ngài còn nhớ rõ huynh trưởng của ta Tạ Đình Sơn không? Hắn lần này bị oan uổng bỏ tù, cầu đại nhân minh xét."
Giọng nói của ta căng thẳng đến phát run, không biết vì sao, rõ ràng ngày xưa ta cũng từng gặp qua rất nhiều đồng liêu của cha trên triều đình, hôm nay cùng Lý Kỷ Từ nói chuyện, lại cực kỳ cứng ngắc và rụt rè.
Trong não trống rỗng, ta ma xui quỷ khiến nhìn chăm chú thứ giắt bên hông Lý Kỷ Từ.
Đai lưng quan phục tầm thường, không giống những đồng liêu khác dắt vòng treo ngọc, chỉ rộng hai ngón tay, vô cùng sạch sẽ, ngay cả túi thơm cũng không có.
Chung quy cảm giác có chút quen thuộc, giống như là ta đã từng tự mình nắm qua đai lưng đó vậy, chỉ nhìn một cái, thế nhưng lại biết được xúc cảm của nó.
Ta lắc lắc đầu, làm cho thần trí ổn định.
Lý Kỷ Từ híp mắt, giống như thật sự chán ghét bộ dáng cứng đờ và căng thẳng của ta, hắn lạnh như băng bỏ xuống một câu:
"Việc công không niệm tình riêng, bản quan sẽ không oan uổng người tốt, nhưng sẽ không bỏ qua tội nhân. Ngươi muốn dựa vào tình riêng cầu xin khoan dung? Si tâm vọng tưởng."
Hắn đầu cũng không quay lại bỏ đi rồi.
Đêm đó, ta lại nằm mơ.
_____
Trong mơ vẫn ánh nến mờ ảo và nam nhân động tình đó.
Ta nhìn không rõ mặt hắn, hắn hôn lên cổ ta, thấp giọng nói:
"Kiều Kiều, ta rất vui."
"Rất vui lại gặp được nàng."
Hắn cười ra tiếng, vô cùng vui vẻ.
Nhưng chỉ lát sau, hắn liền tủi thân và oán giận nói.
"Vì sao lại gọi ta đại nhân! Vì sao lại sợ ta như vậy? Lẽ nào nàng đã quên ta là ai?"
Ngươi là ai?
Ta trong lòng mê mê hoặc hoặc nghĩ, nâng tay lên, nghĩ muốn dưới bóng tối m.ô.n.g lung này, nhìn rõ khuôn mặt hắn.
Nhưng khi ánh sáng của ngọn nến kia sắp chiếu lên mặt của hắn, hắn lại cúi đầu xuống.
Hắn đặt bàn tay lên tay ta, năm ngón giao thoa cùng nhau.
Sau đó, hắn nắm chặt lấy tay ta, đầu buông xuống càng thấp hơn.
"Ta, làm sao cùng nàng xứng đôi?" Hắn khẽ thở dài nói.
Giấc mơ này dần dần biến mất trong sự tự giễu ảm đạm.
Lúc ta mở mắt ra, song cửa xẹt qua một chùm sáng trắng.
Ta vô ý thức nhìn cổ tay mình.
Không có dấu hôn.
"Tiểu thư!Tiểu thư! Tốt quá rồi, tốt quá rồi!"
Nha hoàn ngoài cửa khẽ hô.
Ta lúc này mới ý thức được, chùm sáng vừa rồi xẹt qua chính là đèn lồng được đốt trong đêm khuya. Ta bỗng nhiên nhảy xuống giường, mặc trang phục chỉnh tề, lao ra ngoài.
Ca ca của ta, đang đứng giữa sân viện.
Nương ta rưng rưng, tỉ mỉ sờ nắn gương mặt và từng góc áo của huynh ấy.
Huynh ấy nhìn thấy ta, cười cười mở rộng cánh tay:
"Tiểu muội! Mau qua đây!"
Ta cao hứng muốn chết.
Ông trời có mắt, thế mà thật sự có thể khiến cho ca ca ta vượt qua kiếp nạn lần này.
Ta chạy như bay đến, ôm chặt lấy huynh ấy, ca ta ôm lấy ta, cảm thán nói:
"Nếu không phải nhờ có Lý đại nhân, ta lần này e rằng phải chịu tội lớn một phen rồi. Tiểu muội à, muội không biết đâu, Lý Kỷ Từ thực sự là một vị quan tốt nghiêm minh chính trực. Sau khi hắn nhận vụ án này, liền thẩm tra suốt đêm, không biết hắn tột cùng có bao nhiêu tâm trí, vậy mà một mình lại có thể làm rõ mối quan hệ rắc rối phức tạp này. Nhân chứng giả vì sao khai giả? Vật chứng từ đâu mà có? Người nào làm theo? Người nào người tạo ra? Người nào hối lộ? Vậy mà chỉ trong vài ngày hắn liền tra ra rõ ràng."
"Lý Kỷ Từ này, sát phạt quyết đoán, phân rõ thiện ác. Nếu không phải vì gia thế quá yếu, dựa vào tài năng của hắn, vào Hàn Lâm Viện, trực tiếp được phân vào Nội Các, cũng không phải là chuyện không thể."
Ca ta cảm thán.
Ta bỗng nhiên nhớ lại đôi mắt thâm thúy ấy.
Ma xui quỷ khiến ta hỏi thêm một câu.
"Ca, thế nào gọi là gia thế yếu?"
Ca ca ta mỉm cười nhìn ta không rành thế sự:
"Muội có thể tưởng tượng được có người không lên nổi học đường, chỉ có thể ngồi góc tường nghe lén không? Muội có thể tưởng tượng được trên đời này có những người còn không có tiền thuê xe ngựa, bất chấp gió tuyết đi bộ vài dặm không?"
Hắn nói: "Lý Kỷ Từ, chính là một người như vậy. Ban đầu phu tử thương xót hắn khắc khổ, miễn học phí cho hắn, hắn mới trở thành đồng môn của bọn ta."
Ta trầm mặc.
Đợi đến khi sắp xếp cho ca ca xong, nương ta giục ta đi ngủ một lúc.
Ta nằm trên giường, nhắm mắt lại, mơ một giấc mơ cực kỳ ngắn ngủi.
Trong mơ, mùa đông khắc nghiệt, Lý Kỷ Từ tuổi nhỏ ốm yếu ngồi co ro ở góc tường bên ngoài học đường, đôi mắt lạnh như băng, lặng lẽ nhìn chằm chằm ta.
Oán giận giống như chú chó nhỏ bị ta lãng quên vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT