Lê Tiêu cũng không tiện quấy rầy bà ấy, đi ra ngoài trao đổi với y tá, biết được trước đó tiền anh đặt không đủ, lại trở về phòng nói một tiếng với thím Vương.
Thím Vương làm sao hiểu những việc này, bà ấy lớn tuổi, cũng không có tới bệnh viện, hồi nhỏ con gái bị bệnh bà ấy chỉ đến chỗ của thầy thuốc trên đường chích thuốc mua thuốc thôi.
Vừa rồi tiến vào bệnh viện thành phố, chỗ này lớn đến mức bà ấy cũng không biết đi như thế nào.
Thế nhưng thím Vương tin tưởng Lê Tiêu, trực tiếp lục tiền đưa cho Lê Tiêu, bảo anh nộp giùm, còn hỏi buổi sáng anh đưa bao nhiêu.
Lê Tiêu giúp bà ấy nhiều như vậy, bà ấy cũng không thể chiếm hời của người ta.
Lê Tiêu cũng không phải người có tính tình chịu thiệt, chủ yếu là bây giờ anh và Giang Nhu đều nghèo, không muốn ra vẻ người giàu có gì, bèn nói sự thật.
Sau đó xuống lầu nộp tiền bù cho thím Vương, khi lên lầu lại giúp bà ấy hỏi bác sĩ hạ tình huống cụ thể, cùng với mua cơm mang về ở nơi gần đó.
Trở lại phòng bệnh, dặn dò tỉ mỉ với người ta một phen, cuối cùng lại yên lặng lấy hai bình nước ấm cho bà ấy, sau khi hết thảy thỏa đáng mới xin từ biệt, "Thím chăm sóc trước, cháu đi dặn dò y tá, cơm trưa để cô ấy mua một phần về cho thím, buổi tối tự thím ra ngoài mua, ra cổng lớn quẹo trái có rất nhiều nhà bán đồ ăn, phòng nước ấm ở cuối hành lang, đợi lát y tá sẽ đưa chăn giường lại đây, buổi tối thím ngủ trên giường giữa, sáng mai cháu lại đến xem thím."
Giữa giữa là giường trống, có thể tạm thời ngủ.
Trái lại giường đầu tiên có người, nhưng chỉ có một mình bà cụ lẻ loi, ngay cả một người theo chăm sóc cũng không có.
Thím Vương không ngừng gật đầu, "Được, thím đều nhớ kỹ. Cháu ở trên đường đi chậm một chút, tiền trên người có đủ không?"
Nói xong còn móc túi tiền, muốn lấy ít tiền cho anh.
Lê Tiêu không lấy, phất tay trực tiếp rời đi.
Đợi sau khi người rời đi, thím Vương mới lau nước mắt trở về phòng, bà cụ ở giường đầu tiên thấy vậy, còn nhịn không được nói: "Con tai bà cũng thật hiếu thuận, mọi chuyện đều thu xếp cho bà."
Cũng không biết còn khóc không? Nếu bà ấy có đứa nhỏ hiếu thảo như vậy, bà ta phải vui mừng muốn chết.
Thím Vương nghe xong dở khóc dở cười, nhưng miệng không có lên tiếng phản bác. Những việc Lê Tiêu làm, cũng không khác hơn con trai ruột là bao.
Trước kia bà ấy cũng xem thường Lê Tiêu, cảm thấy đứa nhỏ này là côn đồ, còn kém hơn đứa con gái thi đại học của mình. Nhưng bây giờ, con gái bà ấy có triển vọng thì thì có thật đấy, nhưng không ở bên cạnh, người thật sự có thể đến giúp bọn họ cũng chỉ có hai đứa nhỏ Lê Tiêu Giang Nhu.
Hôm nay nếu không phải có Lê Tiêu ở đây, cuộc sống sau này của bà ấy cũng không biết trải qua như thế nào?
Lê Tiêu chở Chu Kiến trở về thị trấn, hai người gần như một đêm không ngủ, đều mệt mỏi vô cùng.
Lê Tiêu đưa Chu Kiến đến cửa nhà, sau đó lại lái xe đi chợ một chuyến, mua chút đồ ăn mới về nhà.
Trong nhà Giang Nhu đang ôm dỗ con, bình thường lúc này đều là Lê Tiêu trông coi cô bé, cũng không biết có phải nhớ hay không, hôm nay làm sao cũng không ngủ, còn luôn mở to mắt xoay chuyển, tựa như đang tìm người.
Giang Nhu tức giận nói: "Thật sự là đứa bé lanh lợi."
Vừa dứt lời, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng xe máy, thoáng cái có một bóng người trèo tường vào.
Giang Nhu từ cửa sổ phòng nhìn thấy, bèn ôm đứa nhỏ đi ra.
Giữa trưa, Lê Tiêu nấu đơn giản một mặn một chay và một món canh đậu hủ.
Cơm nước xong, anh bèn đi tắm rửa ngủ bù, Giang Nhu ôm đứa nhỏ nằm ở bên cạnh anh, cũng không biết có phải tình cảm hai cha con sâu nặng, cô nhóc lập tức ngủ theo.
Còn ngủ thẳng tới hơn sáu giờ chiều, Lê Tiêu mới tỉnh.
Sau khi tỉnh lại người còn có chút mơ hồ, trợn tròn mắt nhìn đỉnh đầu ngẩn người, thẳng đến khi cảm nhận được hai má bị cái gì đó mềm nhũn chạm vào, mới phản ứng lại, chậm nửa nhịp nhìn qua bên cạnh.
Sau đó trực tiếp đối diện với một khuôn mặt trẻ con kề sát, con mắt của cô nhóc vừa đen vừa to, tinh thần sáng láng nhìn anh.
Phía sau cô bé là Giang Nhu, Giang Nhu lại ôm con gái tới trước, cười hỏi: "Ngơ ngẩn gì vậy? Hôm nay anh không ở nhà, cả buổi trưa con bé cũng không chịu ngủ, một mực tìm anh."
Lê Tiêu nghe thế trực tiếp nở nụ cười, ôm đứa nhỏ ôm lại đây, trong lòng mềm mại vô vàn.
Vừa rồi thật ra anh không nghĩ gì, chỉ là cảm thấy tối hôm qua tìm người cứu người tuy rằng mệt chết, nhưng trong lòng còn rất vui vẻ, bởi vì anh biết, thím Vương tìm đến anh là coi anh như người một nhà. Loại chuyện này, trước kia cũng sẽ không xảy ra ở trên người anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT