Buổi tối nằm ở trên giường, anh cẩn thận dặn dò Giang Nhu một chuyện, nói nếu như gặp phiền phức có thể tìm bạn bè của anh.

Cuối cùng Giang Nhu không nhịn được cười, "Tôi cũng không phải con nít, anh quên tôi làm gì rồi hả?"

Lê Tiêu nhìn khuôn mặt tươi cười tự tin của cô dưới ánh đèn, trong lòng không khỏi có chút phiền muộn.

Đột nhiên anh phát hiện, giữa anh và cô, nếu như không phải lần bất ngờ này, kỳ thực cách nhau rất xa.

Sáng sớm Lê Tiêu rời đi, trời chưa sáng anh đã thức dậy, cô nhóc còn đang ngủ, chỉ có Giang Nhu tiễn anh.

Khi Lê Tiêu rửa mặt, Giang Nhu ở sau bếp sau kiểm tra hành lý đã sắp xếp xong.

Cuối cùng Lê Tiêu ăn xong, Giang Nhu đưa anh ra ngoài.

Đến cửa, Giang Nhu đưa túi trong tay cho anh. Lê Tiêu chìa tay ra, nhưng anh không có nhận túi, mà bao lấy cái tay cầm túi của cô.

Giang Nhu sửng sốt một chút, theo bản năng ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy anh cũng cụp mắt nhìn mình, trong mắt không rõ tâm tình.

Giang Nhu cảm thụ nhiệt độ nóng bỏng trong lòng bàn tay anh, mím môi, không biết anh có ý gì?

Lê Tiêu nắm thật chặt tay, con mắt nhìn về phía bàn tay nhỏ trong lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng vuốt nhẹ một hồi, trong âm thanh bình tĩnh mang theo vài phần dịu dàng, "Nói như vậy có thể sẽ làm em khó xử, thế nhưng không nói, anh lại sợ mình sẽ hối hận, một đời này anh có rất nhiều chuyện hối hận, lần này không muốn để lại tiếc nuối nữa"

Anh dừng một chút, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nếu như có thể, anh hi vọng em có thể suy nghĩ một chút về anh."

Nói xong, anh nhìn cô một cái thật sâu, buông lỏng tay, cầm lấy túi xoay người rời đi.

Bước chân hơi nhanh, dường như sợ nhận được đáp án không tốt.

Để lại một mình Giang Nhu run rẩy ngay đó.

——

Sáng thứ tư, sau khi Giang Nhu đưa con đến trường mẫu giáo, đạp xe đi vòng tới chỗ em gái một chuyến, đưa bánh ngọt mình làm và vài cuốn sách. Thuận tiện hỏi những ngày qua cô ấy trải qua thế nào?

Phó Tiểu Nguyệt nhận đồ ăn và sách, cúi đầu nhìn qua, bây giờ cô ấy cũng chịu nói chuyện với Giang Nhu, gật đầu, nói một cách đơn giản: "Rất tốt."

Giang Nhu nhìn khí sắc cô ấy rõ ràng tốt hơn rất nhiều, cười, "Vậy thì tốt."

Buổi tối, Lê Tiêu gọi điện thoại cho Giang Nhu. Giang Nhu đang nấu cơm trong nhà bếp, cô nhóc ngồi ở cửa làm bài tập, nghe thấy tiếng điện thoại lập tức trượt xuống khỏi ghế, chạy bạch bạch đến trong phòng bếp gọi mẹ.

Sau khi Giang Nhu biết đi vào phòng nhận điện thoại, cầm lấy ống nghe "Alo" một tiếng.

Trong điện thoại rất nhanh đã truyền đến tiếng người đàn ông, "Là anh."

Cô nhóc đứng bên cạnh Giang Nhu, tò mò ngẩng đầu lên xem, Giang Nhu cười với cô bé, "Là cha."

Sau đó đặt ống nghe tới bên tai cô bé.

Cô nhóc ngoan ngoạn gọi một tiếng, "Cha ——"

Trong điện thoại Lê Tiêu không biết nói cái gì, cô nhóc rất nhanh đã nở nụ cười, còn ngọt ngào nói một câu, "Cha, con rất nhớ cha."

Lại nói hai câu, cô nhóc đẩy ống nghe lên, "Mẹ, cha muốn nói chuyện với mẹ."

Động tác Giang Nhu dừng một chút, không thể làm gì khác hơn là nhận lấy ống đặt tới tới bên tai nghe lần nữa, cố ý hỏi một câu, "Làm sao vậy?"

Người đàn ông trong điện thoại nói: "Không có gì, chỉ là muốn hỏi em ở nhà thế nào?"

Giang Nhu nghe vậy trực tiếp nở nụ cười.

Người đàn ông đối diện dường như cũng ý thức được một vấn đề không ổn, anh cũng mới đi một ngày, trong nhà có thể có thay đổi gì?

Anh cũng cười theo, tiếng cười trầm thấp, mang theo một chút từ tính.

Lỗ tai Giang Nhu tê rần một hồi, nhìn thấy cô nhóc đi ra ngoài tiếp tục vẽ, quay lại ống nghe nhỏ giọng hỏi: "Hồi sáng hôm qua lời kia của anh có ý gì?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play