Giang Nhu ngủ một giấc thẳng tới hơn tám giờ. Tính thích ứng của cô rất tốt, hai ngày trước còn hơi lạ giường ngủ rất nông, giờ đã quen.

Cô ngáp một cái, sau đó nhìn về phía ngoài cửa sổ, phát hiện bên ngoài đã rất sáng rồi.

Cô nhóc đã sớm tỉnh, vẫn ngoan ngoãn vùi ở trong lồng n.g.ự.c mẹ, nhìn thấy mẹ tỉnh lại, trên mặt lộ ra nụ cười.

Ngủ quá lâu, đầu óc Giang Nhu còn có chưa tỉnh táo lắm, nhìn thấy nụ cười của cô bé trong lòng, lòng cũng ngọt theo, không nhịn được cúi đầu hôn một cái vang dội trên đầu cô bé.

Cô nhóc cười càng vui vẻ, làm nũng mềm mại kêu một tiếng, "Mẹ ——"

Giang Nhu nâng đầu cô bé lên, thay quần áo xong đi ra ngoài, nhìn thấy Lê Tiêu xách một thùng nước đi vào nhà bếp, lúc này mới nhớ lại ngày hôm qua xảy ra cái gì.

Trong phòng bếp, Lê Tiêu đã nấu xong cơm nước.

Giang Nhu cũng không khách sáo với anh. Sau khi rửa mặt, cô múc cơm và thức ăn cho mình và cô nhóc, bưng tới cửa ăn.

Một lớn một nhỏ mặt đối mặt ngồi xổm ăn, Lê Tiêu ngồi ở trên bàn lớn trong nhà chính, liếc mắt nhìn rồi thu tầm mắt lại.

Giang Nhu nếm thử một miếng thức ăn, ừ, nói như thế nào đây, chỉ có thể nói chín rồi.

Cô nhóc cũng không kén ăn, há miệng lớn ăn cơm, chỉ là mấy ngày nay được mẹ nuôi kén chọn, cũng nếm ra có ăn được hay không, đầu mày nhíu lại thật chặt.

Giang Nhu không ăn bao nhiêu, ăn xong cầm tô vào nhà bếp, tốc độ ăn cơm của Lê Tiêu rất nhanh, anh đã rửa chén ở nhà bếp.

Nhìn thấy Giang Nhu lại đây, anh nói một câu, "Đưa tôi."

Giang Nhu bèn đưa chén cho anh, bên trong còn thừa lại nửa chén cơm, có hơi xấu hổ giải thích một câu, "Tôi ăn no rồi."

Lê Tiêu không nói gì.

Sau đó cô nhóc cũng ăn xong rồi, chạy bạch bạch bạch vào bên kệ bếp, hai tay nhỏ cầm cái chén nâng lên cao, "Cha, con ăn xong rồi."

Lê Tiêu liếc nhìn cái chén đã ăn xong, ừ một tiếng.

Nhưng cô nhóc không đi, tha thiết mong chờ nhìn anh. Mấy ngày nay cô bé ăn cơm xong, mẹ đều sẽ khen ngợi cô bé. Cô bé cũng muốn được cha khen ngợi.

Lê Tiêu đối diện với sự chờ mong trong mắt cô bé, dường như hiểu ra cái gì.

Chỉ là anh im lặng.

Nếu như là mình hai mươi tuổi thật, Lê Tiêu cảm thấy anh hẳn sẽ không phát hiện được kế vặt của con gái.

Thế nhưng đổi thành mình bây giờ, trong lòng anh cũng muốn sờ đầu con gái như một người cha bình thường, nói cho cô bé biết anh rất lợi hại… Chỉ là Lê Tiêu mới vừa vươn tay trái ra, lập tức nhìn thấy ngón tay út không trọn vẹn của mình, tay dừng giữa không trung, phát hiện mình không còn gì để nói.

Mười năm trốn tránh chui nhủi, anh đã không biết làm sao hành xử giống người bình thường.

Cô nhóc không có được cha khen, trên mặt có hơi buồn bã, có điều rất nhanh cô bé đã hiểu chuyện mà nở nụ cười, "Cha rửa chén rất cực, Tiểu Phượng không quấy rầy cha nữa."

Lê Tiêu khẽ đáp lời, đưa mắt nhìn bóng lưng rời đi nhỏ bé của cô nhóc.

Cũng may đứa nhỏ cũng không khổ sở bao lâu.

Rất nhanh, Lê Tiêu đã nghe thấy tiếng nói chuyện rộn ràng phía ngoài. Tiểu Phượng nói với cô cảnh sát thực tập tên Giang Nhu đó là cô bé đã ăn hết cơm rồi.

Người phụ nữ kia không giống anh, cô khoa trương oa một tiếng, "Lợi hại như vậy? Con còn giỏi hơn mẹ còn nhỏ nữa, khi còn bé bởi vì mẹ không ăn cơm, thường xuyên bị bà ngoại con đánh, còn bị cậu của con nhéo lỗ tai… A… Ngược lại rất bướng bỉnh, không có ngoan như con."

Cô dường như nhận ra bản thân nói không đúng, vội vàng sửa miệng.

Chỉ là nghe cô miêu tả mấy câu, đã biết cô sống trong một gia đình tràn ngập hạnh phúc.

Nhưng Tiểu Phượng không nghe hiểu, cô bé vội vàng nói: "Mẹ thật hiểu chuyện, mẹ ở trong mắt Tiểu Phượng, mẹ là ngoan nhất ngoan nhất."

"Thật sao? Tiểu Phượng ở trong mắt mẹ cũng là cục cưng ngoan nhất, giỏi nhất trên thế giới."

"Hì hì hì."

Mấy câu nói đã dỗ cô nhóc hết sức vui vẻ.

Lê Tiêu rũ mắt xuống, tiếp tục rửa chén.

Chờ anh đi ra lại phát hiện, người nào đó mới vừa nói ăn no đang cùng Tiểu Phượng ăn bánh quy, hai người cười rất vui.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play