Tuy rằng cô nhóc rất thích cha, nhưng bởi vì thời gian chung đụng với cha không nhiều, đặc biệt là mấy ngày nay mẹ thay đổi, làm cho cô bé càng thích người mẹ dịu dàng bây giờ.
Cô bé ỷ lại cọ qua bên cạnh Giang Nhu, nhỏ giọng lấy lòng nói: "Mẹ, con còn muốn nghe chuyện xưa."
Mấy ngày nay trước khi ngủ mẹ đều sẽ kể chuyện cho cô bé, cô bé rất thích.
Lúc này Giang Nhu nào có tâm tư kể chuyện gì, nhưng nhìn ánh mắt khát vọng của cô bé, vẫn nhắm mắt kể, "Ngày xưa có một cô bé tên Lọ Lem, vốn có một gia đình vô cùng hạnh phúc…"
Nói một hồi, Giang Nhu lại hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, cảm thấy mình thực sự quá ngu rồi.
Đây là truyện cổ tích phương Tây, ở đời sau đương nhiên là người người đều biết, thế nhưng ở thị trấn xa xôi hai mươi năm trước, người biết hẳn cũng không nhiều, đặc biệt là điều kiện gia đình của vợ cũ Lê Tiêu cũng không giống như quá tốt.
Cũng không biết có thể khiến đối phương hoài nghi không.
Có điều, sư phụ cô nói Lê Tiêu là người rất thông minh cẩn thận, nếu quả thật muốn hoài nghi gì, anh có lẽ đã sớm nhận ra sự khác lạ.
Giang Nhu lo lắng trong lòng, nỗ lực nhớ lại có còn lòi đuôi chỗ nào không.
Sau đó cô phát hiện, hình như chỗ nào mình cũng không giống nguyên thân.
"…"
Hẳn là không rõ ràng lắm nhỉ?
Lê Tiêu ngồi ở rìa ngoài lau tóc, lướt qua nhìn thấy dáng vẻ ảo não của cô gái bên trong, trong mắt mang theo một chút sáng tỏ.
Anh lau tóc xong thì nằm xuống.
Giang Nhu ngồi ở bên trong thấy vậy, vội nằm xuống theo, cô nhóc nằm ở giữa đã ngủ thiếp đi, cô nhỏ giọng nhắc nhở: "Làm phiền tắt đèn, cảm ơn."
Lê Tiêu không có trả lời, nhưng cũng đưa tay kéo dây đèn một cái.
Trong phòng trong nháy mắt rơi vào bóng tối, nằm một lúc, Giang Nhu đột nhiên có chút hối hận, cô phát hiện mở đèn ra còn có thể nhìn thấy có người nằm ở rìa ngoài, bây giờ tắt đèn, cô lại hoàn toàn không phát hiện được sự tồn tại của đối phương.
Cô chỉ nghe thấy tiếng hít thở của cô nhóc bên cạnh, mà Lê Tiêu thì lại rất yên tĩnh, yên tĩnh giống như người này hoàn toàn không tồn tại.
Giang Nhu ngủ không được. Cô suy nghĩ rất nhiều trong lòng, càng nghĩ càng thấy Lê Tiêu bên cạnh có gì không đúng, buổi chiều lời cô không cẩn thận nói ra khỏi miệng anh tuyệt đối nghe thấy được, nhưng anh cũng không có phản ứng gì. Với lại, sao anh chạy về ngay lúc này? Giống như đã sớm biết "Giang Nhu" muốn chạy vậy.
Tốc độ xe lửa vào lúc này cũng không nhanh, trên đường còn phải đổi xe, từ tỉnh G trở về cũng phải mấy ngày, như thế tính ra, nhanh nhất có thể là anh đã xuất phát vào ngày mà nguyên thân bỏ nhà theo trai.
Đương nhiên, cũng có thể là đi máy bay, nhưng vé máy bay đắt, anh nỡ tiêu số tiền đó sao?
Lúc này khi Giang Nhu tắm, trong lòng đã có một suy đoán rất không tốt, nghi ngờ Lê Tiêu có phải cũng xuyên qua rồi không?
Không, anh nên tính là sống lại.
Không trách Giang Nhu có ý nghĩ như thế, bản thân cô cũng có thể xuyên, sao Lê
Tiêu không thể sống lại?
Nghĩ tới đây, Giang Nhu càng không ngủ được.
Cuối cùng dưới sự do dự, cô thăm dò mở miệng hỏi: "Có phải anh sống lại không?"
Nhớ anh có lẽ chưa từng xem tiểu thuyết, sẽ nghe không hiểu, lại đổi một cách hỏi khác, "Có phải sau khi anh gặp tai nạn xe cộ thì đến đây không?"
Người đàn ông nằm ở rìa ngoài không có trả lời, nhưng Giang Nhu biết anh không có ngủ, thấy anh không lên tiếng, trong lòng càng thêm chắc chắn, nhỏ giọng tiếp tục nói: "Là anh có đúng không? Nếu không anh làm gì lại trở về tỉnh G vào lúc này?"
Sợ anh còn không thừa nhận, lại bổ sung một câu, "Tôi nhận ra ánh mắt của anh."
Trong bóng tối, Lê Tiêu nằm ở rìa ngoài chậm rãi mở mắt ra, con mắt đen thui nhìn cái mùng trên đỉnh đầu.
Sau khi con mắt thích ứng với bóng đêm, lại phát hiện gian nhà không tối lắm, ánh trăng ngoài cửa sổ có thể chiếu thấy tất cả trong phòng.
Nghe được câu này, trong đầu Lê Tiêu rất nhanh đối chiếu với một bóng người xinh đẹp, có lẽ cô không biết, anh cũng nhận ra ánh mắt của cô.
Ở trong một đám cảnh sát cấp trên dày dạn kinh nghiệm phá án, có một người có vẻ vô cùng non nớt ngây ngô, cô tưởng mình giấu rất sâu, nhưng mỗi lần cô theo dõi anh ánh mắt đều rất rõ ràng, ít nhất khiến anh cảm thấy rất không thích.
Anh không nghĩ tới đối phương nói trắng ra như vậy, anh rất ít khi tiếp xúc với người như thế, trong phút chốc không biết phản ứng thế nào.
Có điều, anh cũng sẽ không xem thường bất kỳ ai, suy nghĩ một chút, dùng thanh âm khàn khàn bình tĩnh hỏi: "Cô là thực tập sinh tên Giang Nhu đó?"
Mặc dù là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại rất khẳng định.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT