Tuy rằng cuối cùng bị bảo vệ của nhà họ Văn đuổi đi, nhưng việc này cũng làm ầm ĩ khá lớn, đặc biệt là Lê Tiêu chịu dùng tiền, vừa lên tin tức địa phương vừa lên báo chí.
Chỉ cần ông cụ nhà họ Văn không chết, nhất định sẽ nghe thấy động tĩnh.
Giang Nhu không nhịn được hiếu kỳ, "Anh em của Văn Bắc Đàm quả thật do gã ta làm hại sao?" .
||||| Truyện đề cử:
Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại |||||
Vẻ mặt anh ung dung nói: "Đổi một người thừa kế đánh đổi quá lớn, ông cụ nhà họ Văn đó chắc chắn sẽ không vì một cô gái mà từ bỏ con trai nuôi, nhiều nhất chính là không cho Văn Hải Ba tiến vào cửa lớn nhà họ Văn, nhưng chỉ cần Văn Bắc Đàm còn sống một ngày, thằng nhãi Văn Hải Ba đó sẽ sống tốt một ngày, vẫn hung hăng đắc ý, lỡ như cứ quấn quýt lấy An An không buông thì làm sao bây giờ? Ông đây nuông chiều con gái không phải là để tên khốn đó nhăm nhe."
"Nhưng con trai nuôi làm sao sánh với con ruột? Nếu như lão già nghi ngờ con trai nhỏ của ông ta bị tai nạn, đứa con lớn nhất nhiều năm không trở về nhà có liên quan tới Văn Bắc Đàm, làm sao có khả năng còn ngồi yên được?"
"Dù cho không tra được cái gì, một khi gieo hạt giống hoài nghi, cũng không phải dễ dàng rút ra."
Lê Tiêu biết rõ đạo lý nhổ cỏ tận gốc, Văn Hải Ba càn rỡ như vậy, là bởi vì phía sau có một ông cha và nhà họ Văn làm chỗ dựa cho cậu ta, cho nên đối phó với thằng nhãi này, không phải đánh cho cậu ta khóc rống, mà là để cậu ta mất đi hậu thuẫn, vĩnh viễn không bò dậy nổi, mới có hiệu quả nhất.
Huống chi Lê Tiêu ghét cay ghét đắng thằng nhãi này, nghĩ đến thằng súc sinh mơ ước con gái bảo bối của mình, khiến An An sợ sệt khóc lóc, anh đã không nghĩ tới sẽ hạ thủ lưu tình.
Quả nhiên, không tới một tháng, Văn Hải Ba rời khỏi trường học, tình huống sau đó Giang Nhu còn chưa kịp hỏi thăm Lê Tiêu, Đổng Minh Minh đã tiết lộ với cô.
Buổi trưa Đổng Minh Minh hẹn Giang Nhu ăn cơm, thuận tiện nói chuyện của nhà họ Văn, bởi vì lúc trước Lê Tiêu nhờ Thẩm Hạ hỗ trợ hỏi thăm tình huống năm đó của ba đứa con trai nhà họ Văn.
Biết An An bị người ta ức hiếp, cô ấy vẫn quan tâm việc này.
Đổng Minh Minh đoán được chuyện nhà họ Văn ở thành phố S là Lê Tiêu làm ra, không nhịn được giơ ngón tay cái lên, "Người đàn ông của cậu là cái này."
Lần này Lê Tiêu cũng không lộ mặt một lần, nhưng mục đích nào cũng đạt được, e rằng nhà họ Văn suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ đến người sau lưng là Lê Tiêu, kẻ không liên quan gì ở tỉnh G xa xôi. Bọn họ chỉ có thể cảm thấy là đồng nghiệp nào đó lợi dụng gia đình cô gái lật đổ mình.
Sản nghiệp trong nhà Đổng Minh Minh liên quan đến khách sạn, cũng coi như từng qua lại với nhà họ Văn, biết tương đối nhiều, cô ấy nói với Giang Nhu chuyện Văn Bắc Đàm bị mất chức, bà cụ nhà họ Văn đã từng tuổi này còn ồn ào ly hôn, mỗi ngày ở nhà mắng ông cụ ngu xuẩn, nuôi kẻ vô ơn bạc nghĩa, hại c.h.ế.t con ruột mình. "Văn Bắc Đàm kia, năm ngoái tớ tới thành phố S mở họp còn gặp người, năng lực như thế nào không thấy được, nhưng tính tình rất giả dối, Lê Tiêu làm đúng đó, nếu không sau này tra tới trên đầu anh ấy, e rằng dễ có chuyện. Bây giờ anh ta đừng nói là quan tâm con riêng của mình, chính bản thân anh ta cũng khó bảo toàn."
Càng nói càng cảm thấy Lê Tiêu rất có bản lĩnh, cách xa như vậy, có thể làm được những việc này cũng không phải người bình thường.
Cho tới cuối cùng, cô ấy hỏi An An lúc nào trở về? Đại Bảo Tiểu Bảo nhà cô ấy đều đòi chị gái.
Giang Nhu nói: "Sắp rồi, Lê Tiêu cũng nhớ, lúc ở nhà mỗi ngày ghét bỏ An An nói nhiều, không ở nhà lại hỏi mãi."
Đổng Minh Minh nghe vậy thì nở nụ cười.
Buổi tối khi Lê Tiêu trở về, vừa đi vừa gọi điện thoại, mang theo nụ cười trên mặt, "Chuyện còn lại giao cho cậu, thu xếp bác sĩ thẩm mỹ tốt cho bọn họ, tôi bỏ tiền."
Bây giờ Lê Tiêu không quá coi trọng tiền bạc, cảm thấy chuyện có thể sử dụng tiền giải quyết cũng không phải vấn đề gì.
Đặc biệt là chính anh cũng là người có con gái, coi như làm việc thiện.
Người trong điện thoại cười, "Chút tiền này tính là gì? Yên tâm đi, tôi đều sẽ xử lý tốt, gia đình này cũng không tệ lắm, người nhà họ Văn nghe ngóng từ bọn họ, miệng bọn họ rất kín."
Nói xong lại bổ sung một câu, "Đứa bé trai kia là trẻ vị thành niên, vì thế cho dù báo án cũng không có tác dụng gì, nhưng sau khi Văn Bắc Đàm bị đuổi khỏi nhà họ Văn, tất cả tài sản mà Văn Bắc Đàm tặng cho hai mẹ con họ đều bị nhà họ Văn thu hồi, bây giờ hai mẹ con họ chuyển tới xóm nghèo, nơi đó loạn lắm, sau này sẽ có người dạy dỗ nó thay anh."
"Vậy thì tốt, cậu làm việc tôi rất yên tâm."
Hơn nửa tháng sau, An An trở về, xách hai vali to, quà của cha mẹ, tặng đồ ăn vặt đồ chơi cho Chu Hồng Chu Thần, em gái Miên Miên và cặp sinh đôi nhà họ Đổng.
Cô bé chơi ở nước R hết sức vui vẻ, nói với Giang Nhu và Lê Tiêu: "Anh Nhạc Nhạc còn dẫn con đi trượt tuyết, chơi rất vui, ban đầu con không dám chơi, dì Tống dẫn con trượt, sau đó con bắt đầu dám trượt rồi, cha, sang năm con còn muốn đi tìm anh Nhạc Nhạc chơi."
Hai tháng nay Lê Tiêu không gặp con gái, lúc này An An nói cái gì anh cũng tốt tính đáp lại, "Được, cuối năm cả nhà chúng ta đều qua đó chơi."
"Được ạ."