Giang Nhu buồn cười đẩy anh một cái, "Anh có trẻ con không?"

Lê Tiêu khẽ cười một tiếng, "Anh trẻ con cái gì? Không như vậy hai ta có thể ngủ chung một ổ chăn à?"

Lại ôm Giang Nhu vào trong lòng một lần nữa, không nhịn được nói: "Đứa nhỏ càng ngày càng không dễ trêu rồi." Nói là nói như vậy, nhưng trong giọng nói không giấu được sự kiêu ngạo.

Dưới cái nhìn của anh, con gái hung dữ một chút tốt hơn, không dễ bị người ta bắt nạt, con gái của Lê Tiêu anh nên có chút tính tình.

Giang Nhu muốn nói gì, lại bị Lê Tiêu cúi đầu trực tiếp chặn miệng, sau đó hai người không biết xấu hổ làm chuyện xấu trong chăn.

Sáng hôm sau, Giang Nhu và Lê Tiêu đều dậy muộn, An An từ nhỏ đã quen cha mẹ ngủ nướng, cô bé cũng không làm phiền bọn họ, tự mình bò dậy mở tivi xem phim hoạt hình, còn vô cùng thông minh chỉnh nhỏ tiếng.

Cả nhà bọn họ chơi một tuần ở thủ đô. Một tuần này đi dạo Cố Cung, Trường Thành, Di Hoà Viên, Thiên Đàn, còn ăn rất nhiều ăn ngon, An An còn chụp rất nhiều bức ảnh, mỗi tấm ảnh đều cười vô cùng vui vẻ.

Có lúc buổi tối nằm mơ cũng đang cười, cũng không biết mơ cái gì vui.

Ngày thứ ba, Kim Đại Hữu tới, dẫn bọn họ đi ăn đồ ngon giấu ở sâu trong ngõ hẻm, Lê Tiêu bọn họ đều ăn toàn nhà hàng lớn, đồ ngon thì ngon, nhưng không có ngon bằng, hơn nữa rất đắt, không giống Kim Đại Hữu dẫn bọn họ đi ăn, có một phong vị đặc biệt.

Chơi một tuần, ngày cuối cùng Giang Nhu bọn họ đưa Lê Hân đến trường học, thuận tiện đi dạo đại học thủ đô. Sau khi An An tiến vào nhìn trái nhìn phải, trong miệng còn oa, "Mẹ, nơi này thật là đẹp."

Còn ngây thơ đặt câu hỏi: "Mẹ, tại sao mẹ không thi trường học này?"

Giang Nhu: "… Không phải mẹ muốn thi là có thể thi đậu đâu."

Lê Tiêu ở bên cạnh đang muốn ngáp, nghe nói như thế trực tiếp cười ra tiếng.

Giang Nhu khẽ lườm anh một cái.

Lê Hân cười giới thiệu cho bọn họ, sau đó dẫn bọn họ đi tới ký túc xá của mình, bây giờ sắp đi học, trong trường học có rất nhiều người.

Đi dạo ký túc xá của Lê Hân xong, lại đi xem thử ký túc xá của Kim Đại Hữu. Kim Đại Hữu là nghiên cứu sinh, ký túc xá của cậu ta tốt hơn rất nhiều, bên trong còn có phòng tắm riêng.

Nhưng giường chiếu của cậu ta rất loạn, dưới giường còn có một cái khung đầu lâu, sau khi An An thấy sợ đến mức trốn ở phía sau Giang Nhu.

Lê Tiêu ghét bỏ đá chiếc giày ném lung tung của cậu ta, "Được rồi, không có gì đẹp, ra trải giường này cũng không biết bao lâu không giặt, đã đổi màu luôn rồi."

Kim Đại Hữu xấu hổ sờ mũi.

Lê Hân ở ngoài cửa mím môi cười. Từ thủ đô trở về, An An và Giang Nhu cũng phải đi học, An An lên lớp một, Giang Nhu thì học nghiên cứu năm đầu.

Buổi sáng hôm khai giảng, An An còn vui vẻ nói với Giang Nhu: "Mẹ, chúng ta đều học lớp một."

Giang Nhu cười với cô bé: "Đúng rồi, bắt đầu từ hôm nay An An chính là học sinh tiểu học rồi."

Ngày đó, mỗi ngày sau này Lê Tiêu giống như hôm nay, lần lượt đưa hai mẹ con đi học.



Thời gian nháy mắt đã tới cuối năm 2007, mùa đông năm nay rất lạnh.

Phía nam bên này đổ tuyết lớn, khá nghiêm trọng. Đêm trước năm mới, Giang Nhu và Lê Tiêu dẫn theo An An đưa mấy xe tải vật tư cho những khu vực gặp tai hoạ nghiêm trọng, bận rộn mãi tới một ngày trước năm mới, một nhà ba người mới từ nhà xưởng trở về ăn tết.

Năm nay Lê Hân chưa trở về, có điều người một nhà gọi video trò chuyện.

Trong điện thoại, Lê Hân dường như mới đi ra khỏi thư viện, mở ô, vừa đi vừa nói chuyện, đèn đường ở nước ngoài mơ hồ rọi sáng khuôn mặt của cô ấy.

Giang Nhu cau mày: "Sao muộn như vậy còn ở bên ngoài? Chị nghe nói nước ngoài không an toàn lắm."

Lê Hân chà xát tay, "Thư viện có điều hòa mà."

Không chỉ có trong nước xảy ra tuyết lớn, nước ngoài cũng vậy, còn có địa phương cắt điện lạnh cứng c.h.ế.t người.

Giang Nhu lo lắng nói: "Nhanh về đi, buổi tối ngủ có lạnh hay không? Thực sự không được thì mua thêm mấy cái chăn."

Lê Hân lắc đầu, "Không lạnh, em mua sáu cái túi chườm nóng rồi."

Giang Nhu: "Vậy thì tốt, hôm nay năm mới, buổi tối đi ngủ sớm một chút."

Bên cạnh An An chen vào một câu, "Dì năm mới vui vẻ."

Lê Hân nghe thấy, nụ cười trên mặt càng thêm sâu sắc, "An An cũng năm mới vui vẻ."

Cũng chính vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng pháo hoa, mà ở một đầu video khác, phía sau Lê Hân cũng vang lên tiếng pháo hoa, còn có người dùng tiếng Trung hô to một tiếng "Năm mới vui vẻ".

Cũng không biết là du học sinh nào làm ra chuyện này.

Giang Nhu và Lê Hân đều nở nụ cười, cảm thấy tuy rằng cách xa nhưng vẫn cảm nhận được mùi vị năm mới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play