Sau khi mẹ Vương Đào bị đẩy ra ngoài, dứt khoát co ro ngồi dưới đất khóc lên.
Họ hàng trong sân lại đây phúng viếng cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ tiến lên khuyên vài câu.
Dù sao cũng là chuyện nhà người ta, cũng không tiện nói quá nhiều.
Có điều Vương Đại Chí vẫn không cho bà nội cậu vào cửa, ánh mắt nhìn bà nội cậu như đang nhìn kẻ thù.
Giang Nhu không tiện nán lại nữa, ôm đứa nhỏ và dẫn Lê Hân rời đi.
Đồ gì trong nhà cũng không có, buổi tối cũng ăn ở bên ngoài.
Cơm nước xong về đến nhà đã là năm giờ rưỡi, thím Vương hàng xóm cũng quay về. Giang Nhu gõ cửa nhà bên cạnh, thím Vương tới mở cửa nhìn thấy Giang Nhu còn sửng sốt một hồi, sau đó vui vẻ nói: "Sao các cháu trở về vậy?"
Sau đó bà phản ứng lại, vội bảo các cô vào nhà, "Mau vào, ăn chưa, chú thím cũng vừa tới nhà, mấy ngày nay nhà mẹ thím xảy ra chút chuyện, trở về với chú cháu một chuyến, bây giờ trong nhà có hơi loạn."
Giang Nhu bèn ôm đứa nhỏ vào cửa, nói nguyên do trở về lần này.
Thím Vương nghe Vương Đào xảy ra chuyện, trực tiếp khiếp sợ, khó có thể tin nói: "Làm sao có thể? Đứa nhỏ này chỉ lớn hơn Lê Tiêu vài tuổi, quãng thời gian trước thím còn nhìn thấy người, sao lại đột nhiên không còn?"
Giang Nhu giải thích một phen, nói chuyện Vương Đào đến xưởng than đá đào than đá, sau đó nói thêm: "Lúc cháu với Lê Tiêu nghe tin cũng không dám tin, vội trở về, trưa hôm nay về đến nhà."
Lại nói chuyện vừa xảy ra ở nhà Vương Đào với thím Vương, "Trước đây cháu còn cảm thấy Vương Đào người này da mặt dày, ăn chùa, bây giờ nhìn lại, anh ta cũng rất không dễ dàng, ít nhất không có trở nên xấu xa, đổi thành một người lòng dạ bất chính, còn không biết sẽ trở thành dáng vẻ gì."
Thím Vương có ấn tượng với Vương Đào, "Đứa nhỏ này khi còn bé là một người thành thật, mỗi lần nhìn thấy thím đều ngoan ngoãn chào, con người rất tốt, chỉ là có người mẹ bất công, nghe nói mẹ cậu ta đều lấy tiền trong nhà trợ cấp cho đứa con nhỏ được đưa đi làm con nuôi, đứa con nhỏ đó được làm con nuôi của một gia đình điều kiện tốt, có lẽ là sợ đứa nhỏ sống quá tốt quên mất mình."
Cuối cùng thở dài, "Ôi, hết nói nổi, cha mẹ đều thiên vị đứa nhỏ hơn, giống như chú cháu, làm việc nhiều nhất, hiếu thuận với bà nội của Mẫn Quân nhất, còn không chiếm được một câu nói tốt của bà cụ."
Về đến nhà, trước tiên thu chăn về phòng, sau đó dẫn đứa nhỏ đến buồng tắm rửa mặt. Buổi tối Giang Nhu cũng không biết Lê Tiêu trở về lúc nào, đành đóng cửa sân, không có đóng cửa lớn, ôm An An ngủ trước.
Ngủ thẳng tới nửa đêm, Lê Tiêu rón rén trở về, Giang Nhu mơ màng nhận ra cái gì, nhưng bởi vì quá buồn ngủ cũng không tỉnh, xoay người ngủ tiếp.
Sáng hôm sau, lúc Giang Nhu thức dậy, Lê Tiêu đã rời đi.
Ở quê nhà khoảng ba ngày, Vương Đào đã chôn cất, Giang Nhu mang theo An An lại tới một chuyến.
Vương Đào chôn xong, sau khi chôn trên núi, mỗi người đều quỳ xuống dập đầu.
Ngày hôm nay thời tiết còn không đẹp lắm, trên đường trở về có mưa một chút.
An An ôm chặt cổ Giang Nhu, không mấy vui vẻ nhỏ giọng hỏi: "Mẹ, cái chú này có phải cũng sẽ không bao giờ tỉnh lại không? Chú ấy phải luôn ở trên núi sao?"
Cô nhóc thấy sáng sớm cha và mấy người bỏ cái chú đang ngủ đó vào trong quan tài, trước đó cô bé vẫn không hiểu bọn họ đang làm gì, mãi đến tận giây phút đó mới mơ hồ ý thức được cái c.h.ế.t là cái gì, cảm thấy rất khổ sở.
Giang Nhu hôn khuôn mặt nhỏ bé của cô nhóc một cái, "Không sợ, mẹ ở đây."
An An nâng đầu nhỏ, "Mẹ có thể đừng c.h.ế.t không? Con muốn mẹ luôn ở bên con."
Giang Nhu đối diện với ánh mắt chân thành của cô bé, trong lòng mềm nhũn, sau đó nghiêm túc nói: "Mỗi người đều phải chết, nhưng mẹ sẽ cố gắng ở bên con lâu một chút, ví dụ như chờ con lớn cỡ bà Vương, mẹ vẫn còn ở bên cạnh con."
Cô nhóc nghiêng đầu, ngẫm lại dáng vẻ của bà Vương, cảm thấy vậy còn phải cực kỳ lâu, nhưng vẫn tham lam nói: "Không đủ, mẹ phải sống tới 120 tuổi, cùng c.h.ế.t với An An, An An có thể sống ít một chút."
Giang Nhu còn chưa kịp nói cái gì, Lê Tiêu ở đằng sau đi đến nghe thấy các cô nói chữ "Chết", lập tức quát lớn, "Cái gì mà có c.h.ế.t hay không, không cho nói lung tung."
An An hừ một tiếng, "Cha sống 1000 tuổi, con và mẹ cũng không giúp cha, cho cha ở một mình cô độc."
Giang Nhu: ".."
Thực sự là con gái ruột.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT