Xe vẫn lái tới sân bay, sau đó ở sân bay lại mua vé máy bay tới quê nhà. Trong thành phố ở quê vẫn không có sân bay, phải mua vé máy bay đi tỉnh, định đến lúc đó đổi xe về nhà.
Đi máy bay nhanh hơn xe lửa rất nhiều, chín giờ tối lên máy bay, hơn mười một giờ đã đến tỉnh, lúc này không tiện ngồi xe lửa nữa, dứt khoát nghỉ một buổi tối ở trong khách sạn thành phố.
Đây là lần đầu tiên Lê Tiêu bọn họ tới tỉnh nhà, trước đây đi tỉnh G, bọn họ đều ngồi xe lửa đi thẳng tới thành phố của tỉnh bên cạnh, thành phố ở tỉnh bên cạnh cũng gần quê, nơi đó phát triển hơn, đi ra ngoài dễ dàng hơn.
Lần này ngồi máy bay tới thành phố của tỉnh bên cạnh chậm hơn một chút, dứt khoát đổi thành thành phố của tỉnh nhà.
Đối với Lê Tiêu bọn họ mà nói, đây là nơi xa lạ, thế nhưng ở trong mắt Giang Nhu không hiểu sao mang theo một cảm giác quen thuộc.
Thực ra Giang Nhu không nhớ nhiều về ký ức khi còn bé, cha mẹ của cô là nhóm thanh niên tri thức cuối cùng trở về thành phố, bởi vì cha mẹ đến từ thành thị khác nhau, anh của cô còn nói, khi còn bé mỗi cuối tuần mẹ đều dẫn anh ấy tới thăm cha, hoặc là cha đến thăm bọn họ. Mãi đến tận năm ấy, bọn họ mới đoàn tụ, sau đó một năm sau mang thai Giang Nhu.
Tiếp đó bởi vì công việc thay đổi, cha mẹ lại chuyển nhà hai lần, mãi đến tận khi Giang Nhu bảy, tám tuổi mới chính thức ổn định lại.
Khoảng thời gian Giang Nhu xuyên qua từng nghĩ tới tìm cha mẹ, chỉ là rất đáng tiếc, cô là đứa con gái được sinh ra khi cha mẹ đã già, không biết quá nhiều chuyện trước kia của gia đình, chỉ nghe mẹ nói tên của tất cả nơi trước đây đều bị hủy, đến cả địa danh cũng thay đổi, ngay cả mẹ của cô cũng không phân biệt rõ nơi nào với nơi nào, đặc biệt là sau khi dọn nhà, không còn quan tâm nơi ở trước đây nữa.
Mỗi lần nói đến, cũng chỉ là nói cuộc sống trước kia khổ cực thế nào, hoặc là những chuyện vặt vãnh của hàng xóm.
Mặt khác, ở trong lòng Giang Nhu, người nhà chân chính của cô là cha mẹ, anh trai, chị dâu trước khi xuyên qua, thế giới này có lẽ có người có vẻ ngoài giống cha mẹ như đúc, hoặc là cũng tồn tại một bé gái tên là Giang Nhu, nhưng bọn họ là cha mẹ của bạn nhỏ "Giang Nhu", không phải thuộc về của cô.
Cha mẹ của cô là người ở thế giới tương lai kia, bọn họ có cùng ký ức đẹp đẽ với cô.
Trong thế giới của cô, chỉ có một mình cô, cho nên cha mẹ cô cũng chỉ có một.
Nhưng nhìn phong cảnh của thành phố trong tỉnh, Giang Nhu không khỏi có chút sầu não, cô rất nhớ cha mẹ, nhớ đến người anh trai vừa bắt nạt lại bảo vệ cô, nhớ người chị dâu giống như bạn thân, không có gì giấu giếm cô, còn nhớ đứa cháu nhỏ tham ăn đáng yêu.
Cũng không biết đời này có còn cơ hội gặp lại bọn họ nữa hay không.
Buổi tối nằm ở trên giường khách sạn, An An được cô ôm vào trong ngực, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: "Mẹ, mẹ cũng không vui sao?" Giang Nhu theo bản năng cúi đầu nhìn, "Tại sao nói như thế?"
An An rất nghiêm túc nói: "Bắt đầu từ chiều cha đã không vui, bây giờ mẹ cũng vậy."
Giang Nhu không biết nói cái gì, chỉ sờ đầu nhỏ của cô bé, "Cha không vui là bởi vì mất đi một người bạn thuở nhỏ."
Lần này Giang Nhu không trả lời nữa, chỉ cúi đầu hôn cái trán của cô bé, "Chỉ là tâm trạng mẹ không tốt, ngủ đi."
An An liếc nhìn Giang Nhu, sau đó đưa tay ôm lấy cô, "Mẹ, con yêu mẹ."
Sau đó nhắm mắt lại, nghe lời tìm một tư thế thoải mái ngủ ở trong lòng Giang Nhu.
Lê Tiêu nằm ở bên cạnh nghe thấy, xoay người ôm hai mẹ con vào trong ngực.
Giang Nhu đối diện với ánh mắt lo lắng của Lê Tiêu, cười nói, "Em không sao."
Lê Tiêu nhìn cô không nói lời nào, chỉ ôm người chặt hơn một chút.
Ngủ một buổi tối, sáng hôm sau bọn họ ăn sáng xong, ngồi xe buýt về thị trấn. Bây giờ đường xá không tốt bằng sau này, vì thế tốc độ xe buýt không quá nhanh. Sáng sớm bảy giờ bọn họ ngồi trên xe, hơn một giờ chiều mới về thị trấn.
Sau khi đến trạm xe thị trấn, Giang Nhu bảo Lê Tiêu tới nhà Vương Đào trước, cô dẫn Lê Hân và An An về nhà thu dọn một chút.
Lê Tiêu bắt một chiếc xe van tới, đưa các cô lên xe sau đó mới đi.
An An còn nhớ quê nhà, nhìn phong cảnh ngoài cửa xe khó hiểu hỏi: "Mẹ, sao chúng ta về nhà vậy?"
Giang Nhu giải thích lần nữa với cô bé, An An cái hiểu cái không gật đầu, "Vậy chúng ta không tới Thủ Đô sao?"
Giang Nhu thắt lại lần nữa mớ tóc lộn xộn do ngủ trên đường của cô bé, "Lần sau lại đi Thủ Đô, bạn cha con qua đời, chúng ta về tiễn chú ấy."
Cô bé còn nhỏ, có lẽ còn không c.h.ế.t nghĩa là gì cho lắm. Có điều sau khi Giang Nhu giải thích nguyên nhân với cô bé, cô bé vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT