Có điều tối về, Lê Tiêu bảo thứ Bảy Giang Nhu dẫn theo Uông Nhạn đi ra ngoài mua hai bộ quần áo đẹp, sửa soạn bản thân một chút.
Giang Nhu nằm ở trên giường đá chân, nghe nói như thế, nghiêng đầu qua khó hiểu liếc mắt nhìn anh, "Làm sao vậy? Đang yên đang lành tự dựng anh quan tâm Uông Nhạn thế?"
Lấy sự hiểu biết của cô đối với Lê Tiêu, chỉ cần không phải người có liên quan tới mình, anh cũng không liếc mắt nhìn nhiều thêm, mặc dù Uông Nhạn là vợ Chu Kiến, nhưng bình thường Lê Tiêu cũng không có quan tâm người ta bao nhiêu, lần trước Giang Nhu và anh đi dạo phố đụng phải người ta, nhìn từ xa, anh còn hỏi cô đó là ai? Nhìn trông hơi quen mắt.
Lúc đó Giang Nhu cũng không biết nói anh cái gì mới tốt, hiện giờ lại nghe anh muốn mình dẫn Uông Nhạn đi mua mấy bộ quần áo, thấy thế nào cũng kỳ lạ.
Lê Tiêu không biết giải thích thế nào, xoay người giả bộ ngủ, trong miệng hàm hồ nói: "Không có gì, chỉ là cảm thấy cô ấy mặc quần áo có hơi không dễ nhìn, để cô ấy bắt chước theo em."
Anh còn nhớ mấy ngày trước gặp Uông Nhạn, ăn diện cho Chu Kiến sạch sẽ thể diện, bản thân lại ăn mặc quần áo xấu xí cũ kỹ, những bộ quần áo đó anh cũng không lọt mắt, hình thức vừa già vừa xấu, cô ấy vốn lớn tuổi hơn Chu Kiến, lại mặc quần áo như vậy, đứng chung một chỗ với Chu Kiến không giống vợ chồng, mà như mẹ của anh ta.
Kiếm tiền chính là để tiêu, nếu không lúc trước anh và Chu Kiến xuôi nam lại đây làm gì, kẹo kiệt bủn xỉn, khiến cuộc sống càng sống càng tệ.
Điểm ấy vẫn là Giang Nhu tốt, Giang Nhu cũng tiết kiệm, nhưng cô tiết kiệm là không xài tiền bậy bạ, nếu đồ chơi của đứa nhỏ nhiều cô sẽ bán ra giá rẻ, quần áo cũ không mặc của đứa nhỏ và bọn họ cô sẽ giặt sạch rồi gửi cho vùng núi nghèo khó, đồ không cần thiết cô sẽ rất ít mua.
Nhưng nếu là đồ có thể dùng đến, cô sẽ cố gắng mua, quần áo không nhiều, nhưng mỗi món đều vừa đắt vừa đẹp, quần áo mua mấy năm trước bây giờ đều bán sang tay được, hơn nữa xúc cảm tốt. Còn có những thứ như mỹ phẩm dưỡng da, mỗi một loại đều đắt, không chỉ đồ sáng tối, còn có loại toàn thân, sờ vào da dẻ vừa trơn vừa mềm.
Về điểm này, Lê Tiêu giống với rất nhiều đàn ông, tuy rằng anh không thích Giang Nhu hấp dẫn sự chú ý của người khác, nhưng lần nào anh cũng rất tình nguyện dẫn Giang Nhu ra ngoài, cảm thấy có mặt mũi.
Đặc biệt là người khác ngưỡng mộ vợ anh đẹp đẽ thông minh, con gái ngoan ngoãn đáng yêu, anh lập tức cảm thấy cuộc đời tốt đẹp. Ngược lại là Chu Kiến, rất ít dẫn Uông Nhạn ra ngoài, một mặt Uông
Nhạn không có kiến thức gì, sợ náo loạn người ta chê cười, mặt khác có lẽ cũng vì ở trong lòng cảm thấy Uông Nhạn khiến anh ta mất thể diện.
Có lúc dù cho bản thân Chu Kiến không chê, nhưng nhìn ánh mắt ghét bỏ cười nhạo của người xung quanh, anh ta chắc chắn cũng không chịu được.
Chỉ là những việc này anh cũng không tiện nói thẳng với Giang Nhu, có vẻ như anh là một tên đàn ông lắm miệng.
Giang Nhu nhìn bóng lưng của anh, cũng không đá chân nữa, đứng dậy úp sấp trên người anh, hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh nói với em một chút đi."
Sau đó bản thân không nhịn được suy đoán, kỳ thực cũng rất dễ đoán, bảo cô dẫn Uông Nhạn đi mua hai bộ quần áo đẹp, nhất định là chê Uông Nhạn không ăn diện đẹp, Lê Tiêu đương nhiên sẽ không chê Uông Nhạn xấu, anh và Uông Nhạn lại không có quan hệ gì, vậy cũng chỉ có Chu Kiến.
Sắc mặt Giang Nhu xụ xuống, giọng điệu không tốt hỏi: "Làm sao, Chu Kiến thay lòng? Anh ta sẽ không nuôi vợ bé ở ngoài chứ?"
Lê Tiêu vừa nghe đã biết cô nghĩ chệch hướng, không thể làm gì khác là xoay người lại ôm lấy cô, "Cũng không phải."
Suy nghĩ một chút bèn nói chuyện xảy ra ngày hôm nay với Giang Nhu, anh và Chu Kiến từ nhỏ lớn lên cùng nhau, hiểu rõ anh ta còn hơn mẹ anh ta, bây giờ thằng nhóc kia đang kiếm được tiền nhiều hơn, tâm tư có hơi lung lay, gặp phải một cô gái trẻ trình độ học vấn cao, diện mạo xinh đẹp, tuy rằng còn không làm được loại chuyện làm loạn bên ngoài, nhưng ít nhiều gì cũng có chút động tâm.
Chu Kiến là anh em thân thiết của anh, anh không muốn nói xấu sau lưng anh ta, chỉ nói anh ta có hơi săn sóc cô trợ lý đó, mà cô trợ lý kia vừa vặn chính là cô gái trẻ gặp ở bệnh viện, con người không có ý tốt lắm.
Nghe anh vừa nói như thế, Giang Nhu thoáng có ấn tượng, sau đó nhíu mày, cái gì gọi là có chút săn sóc, đến Lê Tiêu cũng chú ý tới, e rằng là khá chiếu cố.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT