Diêu Thi Lăng càng nghe con mắt càng sáng, cha cô ta chính là kinh doanh đồ ăn, đương nhiên biết cái nghề này kiếm được tiền cỡ nào, đồ ăn vặt bán nhiều tỉnh trên toàn quốc, vậy cũng có lợi nhuận hơn nhà bọn họ chỉ mở nhà hàng ở tỉnh G.

Trang Tinh bổ sung một câu, "Cậu ta rất yêu vợ mình, không ở bên ngoài xằng bậy đâu."

Diêu Thi Lăng nghe xong, trong mắt hứng thú càng đậm, nhíu mày, "Vậy thì thế nào? Cha tôi trước đây cũng rất yêu mẹ của tôi, bây giờ còn không phải cưới bà sao?"

Trang Tinh mím môi không nói lời nào, biết cô ta sinh lòng hứng thú đối với Lê Tiêu, trong lòng vừa phản cảm lại thêm một chút chờ mong.

Cô ta muốn biết Lê Tiêu có phải thật sự yêu vợ anh như vậy hay không.

Giang Nhu và Lê Tiêu dẫn An An ăn bữa cơm ở bên ngoài, lúc ăn cơm, Giang Nhu còn nhận được cuộc gọi của thím Vương, nói là mẹ ruột cô biết năm nay bọn họ về nhà ăn tết, ngày hôm nay cố ý dẫn em trai cô lại đây.

Giang Nhu cau mày hỏi: "Không có xảy ra việc gì chứ?"

"Vậy cũng không có, chỉ là mẹ cháu trông có tinh thần như trước đây, thím nghe nói gia đình chị cả cháu đi vào thành phố làm việc, dẫn hai đứa bé đi cùng, bây giờ hai đứa nhỏ đi học ở trong thành phố."

Thím Vương biết một vài chuyện nhà của mẹ đẻ Giang Nhu, nghe nói chị cả Giang Nhu coi như lập gia đình rồi cũng thường xuyên về nhà mẹ đẻ làm việc, chị hai bị chồng đánh bỏ chạy, lúc trước Giang Nhu vì trốn gả cho tên mặt rỗ lớn tuổi đánh bậy đánh bạ ở bên Lê Tiêu, cho tới Lê Hân nhỏ nhất, từ lúc vừa ra đời đã bị đưa cho người ta.

Lúc trước khi thím Vương nghe những việc này không biết tức giận cỡ nào, cùng là phụ nữ, sao có thể ác tâm với con gái ruột như vậy?

Giang Nhu ừ một tiếng, "Chị cả cháu đã nói với cháu việc này."

Hai vợ chồng đi vào thành phố còn là cô khuyên bảo, ở nông thôn mệt gần c.h.ế.t cả năm cũng chỉ kiếm được ấm no, còn không bằng đi vào thành phố tìm công việc, còn có thể cung cấp hoàn cảnh học tập tốt cho hai đứa bé, mấy năm qua hai vợ chồng khổ cực một chút, tranh thủ mua một căn nhà ở trong thành phố.

Quan trọng là cách xa mẹ ruột một chút, hai người có thể sinh sống bình thường rồi.

Suy nghĩ một chút, Giang Nhu lại nói: "Nếu như mẹ cháu trở lại, thím cứ báo công an giúp cháu, nói có người lén xông vào nhà dân."

Thím Vương sửng sốt một chút, "Như vậy được không?"

Giang Nhu rất khẳng định nói: "Có thể, đến lúc đó cháu nói với công an."

"Được thôi." Giang Nhu đã như vậy rồi, thím Vương cũng không tiện nói thêm gì nữa, đặc biệt là mẹ Giang Nhu quả thực rất quá đáng.

Trong lòng suy nghĩ Giang Nhu lớn lên yếu ớt ngoan ngoãn, kỳ thực tính tình không hề mềm yếu chút nào, nếu như con gái bà có mấy phần tính tình của Giang Nhu, cũng không tới mức bị con rể ăn chắc.

Cúp điện thoại, Lê Tiêu ngồi ở đối diện hỏi đã xảy ra chuyện gì?

Giang Nhu bèn lặp lại một lần chuyện vừa nãy thím Vương nói, "Nếu như trở lại, em nói thím Vương cứ báo công an là được."

Cô không phải nguyên thân, không tàn nhẫn được với người "mẹ ruột" này, cô đứng góc độ người bên ngoài nhìn càng rõ ràng, mẹ ruột "Giang Nhu" cũng không có tình cảm với mấy đứa con gái, con gái chỉ là công cụ để bà ta cung cấp nuôi dưỡng cả nhà.

Lê Tiêu gật đầu, nhìn cô một cái, cầm con tôm đã lột vỏ bỏ vào trong chén cô.

An An vẫn chờ ở bên cạnh thấy vậy, mân mê miệng, "Lần này là của con."

Lê Tiêu liếc cô bé, "Mẹ là người lớn, có thể ăn thêm một con."

Cô nhóc gật đầu, "Được rồi."

Xem như là chấp nhận lời giải thích này, bàn tay nhỏ chỉ con cá ở nơi xa, "Cha, con muốn ăn cái đó."

Lê Tiêu bèn dùng đũa gắp một miếng thịt trên bụng cá cho cô bé.

——

Ngày hôm sau, An An đi học.

Trời vừa sáng cô nhóc đã phờ phạc, dáng vẻ rất không hài lòng, ngồi ở trên bàn ăn, còn chỉ n.g.ự.c mình nói: "Mẹ, trong lòng con khó chịu."

Trực tiếp chọc cười Giang Nhu và Lê Tiêu.

Lê Tiêu còn cố ý nói: "Đi tới trường học thì không khó chịu nữa."

Thấy chiêu này không có tác dụng, cô nhóc "Hừ" một tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play