Lại nói, Chu Cường cảm thấy lúc trước mình quả thật có hơi không thật lòng đối với Lê Tiêu, nhưng anh ta cũng không xin lỗi Vương Đào, lúc trước hai vợ chồng Vương Đào vào khách sạn Giang Nam, đều thân thiết với mình, sau đó cậu anh ta rời đi, hai vợ chồng Vương Đào hai cũng xa lánh mình, anh ta rất buồn lòng.

Lý do một mình anh ta đi phía Nam cũng là bởi vì biết hai vợ chồng Vương Đào là hạng người gì. Vợ Vương Đào thật sự là người không nói lý, ai ở chung với cô ta đều không chịu nổi.

Bản lĩnh Vương Đào không lớn, nhưng vợ anh ta cứ luôn không chấp nhận mọi người sống tốt hơn nhà bọn họ, đừng tưởng rằng Chu Cường không biết, hai vợ chồng Vương Đào ở sau lưng trào phúng mình càng sống càng tệ, tuy rằng đây là sự thật, nhưng nghe thế trong lòng cũng không thoải mái.

Bây giờ Chu Cường cũng đã nhìn ra, đương nhiên, anh ta không nhìn ra cũng không được, anh ta không sánh bằng Lê Tiêu bọn họ, cuộc sống quá khổ, làm không được việc, hơn nữa năm ngoái có dịch SARS náo động, anh ta rất mừng vì mình đã trở về, ở thị trấn mở một quán mì nhỏ, cuộc sống cũng không tệ lắm.

Lê Tiêu biết Chu Cường lại cưới một người vợ, đối phương làm công ở trong căn tin trường trung cấp đối diện quán mì của anh ta, trước đó cũng đã kết hôn, sau đó chồng ở bên ngoài phát đạt, tìm một người đàn bà ở bên ngoài, cô ta liền dẫn con gái gả cho Chu Cường.

Việc này Giang Nhu nghe thím Vương nói, sau đó Giang Nhu lại nói cho anh nghe.

Lê Tiêu liếc mắt nhìn anh ta, suy nghĩ một chút, sau đó thuận miệng nói: "Được."

Nhìn thấy Lê Tiêu đồng ý, Chu Cường nở nụ cười, "Được rồi, trưa mai chúng ta gặp ở quán cơm Hồng Diệp, chính là nơi đối diện rạp chiếu phim, anh đi là biết ngay."

Lê Tiêu tiễn người đi, quay đầu lại nhìn thấy Giang Nhu ở trong sân bận bịu, hỏi một câu, "Ngày mai em có đi không?"

Anh có thể đi một mình, nghĩ ngày mai nếu như Giang Nhu không đi, anh tự mình đi cũng được.

Giang Nhu ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt bình tĩnh, "Đi, làm gì không đi? Ban đầu ở phía Nam từng mời anh ta ăn mấy bận, dù sao chúng ta cũng phải ăn lại một lần."

Chủ yếu là cảm thấy, mọi người đều là người trưởng thành, không có gì không bỏ qua được, tính toán nhiều tất cả mọi người không vui vẻ.

Lê Tiêu nở nụ cười, anh biết Giang Nhu có cái nhìn cởi mở hơn anh.

Ngày hôm sau, một nhà ba người ra ngoài, Lê Hân không đi, mấy ngày nay cô ấy hơi bận rộn, mỗi ngày đều có bạn học gọi điện thoại mời cô ấy ra ngoài chơi.

Trước đây cô ấy học Tứ Trung, học sinh Tứ Trung không quản nghiêm. Học sinh khá thích đi chơi, vì thế tình cảm giữa bạn học cực kỳ tốt, tuy rằng Lê Hân chỉ học một năm, nhưng sau khi bạn cùng lớp biết cô ấy trở lại, đều tìm cô ấy ra ngoài chơi. Buổi sáng trước khi ra khỏi nhà, Giang Nhu qua nhà hàng xóm nói với thím Vương một tiếng, buổi trưa không trở lại ăn, không cần bà ấy chuẩn bị một phần cho bọn họ.

Thím Vương biết bọn họ ra ngoài ăn cơm với Chu Cường, cảm khái nói: "Ăn bữa cơm cũng tốt, dù sao từ nhỏ lớn lên cùng nhau, quan trọng nhất là hiện giờ các cháu không thường trở về, sau này cơ hội gặp mặt càng ngày càng ít."

"Đúng, chúng cháu cũng nghĩ như vậy."

Lúc Giang Nhu và Lê Tiêu tìm tới quán cơm Hồng Diệp, Chu Cường đã chờ ở nơi đó. Mấy năm qua Chu Cường tăng cân không ít, ngày hôm qua Giang Nhu nhìn thấy người, cũng hơi không dám nhận. trong ấn tượng của cô, Chu Cường vẫn rất gầy, nhưng anh ta bây giờ giống như mì vắt lên men, cả người đều phồng lên, cũng không biết có phải mỗi ngày vì xào mì, trên mặt còn hiện ra lớp bóng loáng hay không.

Lê Tiêu đứng chung một chỗ với anh ta, như là người của hai thời đại.

Chu Cường nhìn thấy bọn họ đi tới, vội chạy lại nghênh đón, "Đến rồi? Mau vào nhà, bên ngoài lạnh chết."

Vừa nói vừa chà xát tay, cũng không biết đợi bao lâu.

Lê Tiêu thả An An từ trong lòng xuống, cùng đi vào với Chu Cường.

Bốn người đi tới một căn phòng riêng ở lầu hai, trong phòng đã có người, khi bọn họ đẩy cửa ra, người phụ nữ ngồi ở trên ghế ôm đứa nhỏ đứng lên, cười hơi không tự nhiên, cả người rất gò bó.

Da mặt Chu Cường dày hơn nhiều, "Lại đây, em giới thiệu với hai người một chút, đây là vợi em Trần Linh, đó là hai cô con gái của em, Hương Hương và Tuệ Tuệ, đứa ôm trong n.g.ự.c chính là con trai nhỏ của em, Hạo Hạo."

Sau đó lại bảo Trần Linh chào mọi người, "Nào, đây chính là người anh từng nói với em, anh của anh Lê Tiêu, chị dâu Giang Nhu, còn có con của bọn họ - An An."

"Chào anh, chào chị dâu."

Người phụ nữ ngoan ngoãn gọi người, mấy người Chu Cường không ngồi xuống, cô ấy cũng không ngồi xuống.

Con người trông có vẻ thành thật.

Giang Nhu sợ cô ấy lúng túng, bèn tiến lên trước một bước cười nói: "Đứa nhỏ này giống Chu Cường, nhanh ngồi đi, ôm đứa nhỏ mệt nhỉ?"

"Không có không có, không mệt ạ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play