Xe ba bánh cuối cùng đậu ở bên lề đường, Lê Tiêu dẫn hai mẹ con đi con đường nhỏ ở bờ ruộng, An An không cho Giang Nhu ôm, muốn tự đi, nước trong ruộng đều kết thành băng, cô bé không cẩn thận giẫm vào hư không sau đó trực tiếp dẫm nát mặt băng, tiếp đó như là phát hiện đại lục mới, chạy thẳng vào trong ruộng.

Giang Nhu kêu một tiếng, "Đừng chạy xa."

An An quay đầu lại cười, "Mẹ cũng xuống."

Giang Nhu không xuống, bảo cô bé cẩn thận một chút.

Sau đó An An chạy ở trong ruộng, chạy đến phía trước chờ một lát, chờ lúc Lê Tiêu và Giang Nhu đi tới, cô bé lại chạy lên trước.

Sau khi đi qua một bờ ruộng thật dài, đến dưới chân một ngọn núi. Núi rất cao, con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu hướng lên trên, Giang Nhu gọi An An qua, chuẩn bị đưa tay ôm cô bé, An An lại chạy, nhất định muốn tự mình đi, cuối cùng đi chưa được mấy bước đã bất động, còn té lộn nhào về phía trước, quần áo trên người đều dơ. Cô bé nhanh chóng bò lên, cũng không khóc, mà xoay người giơ hai tay lên, muốn mẹ ôm.

Lúc này sao Giang Nhu ôm cô bé nổi? Bản thân cũng mệt không thôi, chống eo thở dốc, "Vừa nãy ôm con con không muốn, bây giờ hay rồi, đều dơ nhỉ?"

"Bảo cha con ôm đi, mẹ không ôm con nổi."

Lê Tiêu bèn cúi người duỗi tay ra ôm lấy cô bé, An An ôm cổ cha, ngoác miệng ra, tinh ranh tiến đến bên tai cha, nhỏ giọng cáo trạng, "Mẹ hung dữ với con."

Lê Tiêu liếc nhìn bên cạnh, nhíu mày cười, "Hình như mẹ con nghe thấy đấy."

An An quay đầu lại nhìn mẹ, phát hiện mẹ nhìn cô bé, cô bé sợ đến mức lập tức che miệng lại, sau đó xoay người ôm chặt lấy cha, không dám nhìn mẹ nữa.

Giang Nhu: "…"

Lại đi một đoạn đường thật dài, cuối cùng đã tới trước bia mộ của ông bà nội Lê Tiêu. Hẳn là quá lâu không có người đến, xung quanh đều mọc đầy cỏ dại và bụi rậm. Lê Tiêu thả An An xuống, dùng d.a.o đốn củi dọn dẹp sạch sẽ cỏ và bụi rậm xung quanh, lại xử lý cỏ trên hai ngôi mộ.

Giang Nhu kéo An An quỳ gối trước hai bia mộ. Sau khi Lê Tiêu xử lý cỏ xong, lại lấy vàng mã tiền giấy và nhà giấy trong túi ra, đốt từng cái.

Giang Nhu thấy anh định lấy hết ra, không nhịn được ngăn cản, "Chừa chút đốt cho cha anh."

Động tác Lê Tiêu dừng một chút, trầm mặc, sau đó vẫn để lại một ít tiền giấy và vàng mã ở trong túi.

An An cũng không hiểu gì, nghiêng đầu qua chỗ khác hỏi mẹ đang làm gì?

Giang Nhụ giải thích, "Đây là ông nội bà nội của cha con, con phải gọi là ông cố bà cố, ông bà đã mất rồi, bây giờ chúng ta lại đây tế bái ông bà, đốt ít giấy và tiền cho ông bà, để cho ông bà ở dưới không lo cái ăn không lo cái ở, làm tròn đạo hiếu."

An An chớp mắt to hỏi: "Vậy ông bà biến thành ma sao?"

"Coi như thế đi." "Nhưng không phải mẹ nói trên đời này không có ma sao?"

"…"

Trước đây Giang Nhu dỗ cô bé ngủ một mình, đã nói cho cô bé biết trên đời không có ma, không cần sợ hãi.

Lê Tiêu quỳ gối bên cạnh, nghe nói như thế trực tiếp buồn cười ra tiếng.

Giang Nhu bị hỏi, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là lừa gạt nói: "Không giống, trước tiên dập đầu lạy đi."

An An ngoác miệng ra, nhưng vẫn ngoan ngoãn dập đầu lạy, dập đầu xong sau đó nghe thấy mẹ lẩm bẩm, nói phù hộ người một nhà bình an, mọi chuyện thuận lợi.

Cô bé cũng học theo dáng vẻ chắp tay của mẹ, nghiêm túc nói: "Ông cố bà cố phải phù hộ mẹ thi đậu nghiên cứu sinh."

Giang Nhu nghe xong trong lòng ấm áp, sờ đầu nhỏ của cô bé.

Ngược lại Lê Tiêu không nói gì, chỉ nói đến thăm bọn họ, sau đó vẫn cúi đầu đốt vàng mã, đốt từng tờ từng tờ, đốt xong đứng lên, bảo Giang Nhu dẫn An An đi xa chút, anh thả pháo.

Giang Nhu lập tức dẫn An An đi ra xa, trên núi còn có đồng ruộng đang khai khẩn, nơi khác đều là đất hoang, chỉ có một vườn rau vẫn mọc ra rau cải màu xanh, An An kinh ngạc vui vẻ chỉ vào vườn rau cho Giang Nhu xem, "Mẹ, có rau."

Nói xong muốn chạy đến đó.

Giang Nhu vội vàng kéo cô bé, "Đó là của người khác, chúng ta không thể hái."

"Ồ."

Trên mặt cô nhóc có chút thất vọng.

Có điều cũng chỉ thất vọng một lát, nghe thấy tiếng pháo đinh tai nhức óc, sợ đến mức vội ôm lấy hai chân Giang Nhu, còn hiếu kỳ hỏi: "Ông bà cố đang ăn tết hả mẹ?"

Ở trong ấn tượng của cô bé, chỉ có ăn tết mới thả pháo.

Giang Nhu cũng không biết trả lời thế nào, "Ừ, không khác là mấy."

An An nhận được đáp án thì rất vui vẻ, bi bô nói: "Lần sau chúng ta đốt thêm ít tiền, để ông bà cố có thể mua thật nhiều thứ, đón năm mới."

Giang Nhu nghe vậy trong lòng mềm nhũn, ngồi xổm xuống ôm lấy cô bé, hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé một cái.

Cảm thấy An An thật là một thiên sứ nhỏ thiện lương, luôn ấm áp như thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play