Cô ấy nắm c.h.ặ.t t.a.y Giang Nhu, nhỏ giọng nói: "Trước đây cha tớ còn sống, nói tớ với đứa trẻ mà người phụ nữ kia sinh là chị em ruột, đánh xương liền gân, tớ không để ở trong lòng, nhưng bây giờ tớ có hơi hiểu một chút."
Hai đứa bé trong bụng, còn chưa sinh ra cô ấy đã đầy ngập tình mẫu tử, hai đứa bé đều là bảo bối, đứa nào cô ấy cũng thích.
Vì thế khổ sở thay người mẹ chồng còn chưa gặp mặt kia, tìm nhiều năm như vậy, thậm chí phát điên rồi cũng không từ bỏ, phần tình yêu này quá sâu nặng.
Giang Nhu cũng nắm chặt tay cô ấy lại.
Sau khi đến bệnh viện, Kim Đại Hữu và Thẩm Hạ theo bác sĩ làm xét nghiệm, những người khác thì được dẫn đến một văn phòng rộng rãi chờ, cũng không lâu sau Kim Đại Hữu và Thẩm Hạ đã trở lại, tất cả mọi người đều không đi.
Đổng Minh Minh là cổ đông của bệnh viện tư này, bệnh viện nói nhanh nhất có thể ba tiếng sẽ có kết quả, vì thế dứt khoát chờ ở chỗ này.
Quá trình chờ đợi rất dày vò, cha mẹ nuôi Thẩm Hạ ngồi song song ở trên ghế, không nói một lời.
Thẩm Hạ nhìn Kim Đại Hữu rất nhiều lần, sau đó có chút lo lắng đứng lên ở trong phòng làm việc đi tới đi lui, cuối cùng đi tới trước cửa sổ bất động, nhìn phong cảnh bên ngoài.
Kim Đại Hữu thì lại ngồi ở bên cạnh Lê Tiêu, cúi đầu đờ ra.
Sau một lát, có lẽ là bầu không khí trong văn phòng quá yên tĩnh, cha nuôi Thẩm Hạ ngồi ở đối diện đột nhiên lên tiếng hỏi: "Chú nghe nói cháu tên là Kim Đại Hữu hả, có thể nói một chút về tình huống trong nhà cháu không?"
Nghe thấy tiếng, Thẩm Hạ đứng trước cửa sổ quay đầu lại liếc mắt nhìn.
Kim Đại Hữu dường như đã nhận ra cái gì, cũng ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn anh ta, sau đó rất nhanh thu tầm mắt lại, nói với cha nuôi Thẩm Hạ ở đối diện: "Anh của cháu mất tích lúc bảy tuổi, cha mẹ cháu đến nhà ông bà ngoại cháu ầm ĩ không vui, ở trên đường trở về hai người lại rùm beng, bọn họ cũng không chú ý, về đến nhà qua một hồi lâu mới phát hiện anh của cháu không trở về cùng, sau đó hai người vẫn luôn ở bên ngoài tìm anh cháu…"
Kim Đại nói từng chuyện năm đó ra, kỳ thực cậu ta biết cũng không nhiều, khi đó cậu ta chưa tới ba tuổi, rất nhiều chuyện đều là sau này nghe ông bà nội và hàng xóm nói, nói khi còn bé anh cậu ta thông minh cỡ nào, hiểu chuyện biết bao, còn rất nhỏ đã biết giúp đỡ gia đình làm việc, trời mưa còn giúp hàng xóm thu lúa, là đứa trẻ ngoan trong miệng giáo viên và các hàng xóm xung quanh. Chỉ là đứa trẻ tốt như vậy lại không còn được gặp lại nữa, cha mẹ Kim Đại Hữu tìm nhiều năm như vậy cũng không tìm được, gần như tất cả mọi người đều không ôm hy vọng.
Sau khi Kim Đại Hữu nói xong, trong phòng làm việc im lặng trong nháy mắt.
Mẹ nuôi Thẩm Hạ đột nhiên mở miệng, "Anh của cháu có hình dáng giống Tiểu Hạ sao?"
Nghe nói như thế, cha nuôi Thẩm Hạ đột nhiên kéo bà ấy một cái, bảo bà ấy đừng nói như vậy.
Mẹ nuôi mím môi, trong mắt có hơi không muốn.
Kim Đại Hữu ngược lại không hề tức giận, lấy ra một bức ảnh từ trong túi, "Mọi người xem."
Đưa về phía hai người đối diện.
Hai vợ chồng trung niên ở đối diện nhận lấy bức ảnh, sau khi hai người cúi đầu nhìn người trong hình, đều trầm mặc.
So với Kim Đại Hữu và Lê Tiêu, bọn họ càng biết rõ hình dáng Thẩm Hạ khi còn bé, trong nhà có bức ảnh sau khi nhận nuôi Thẩm Hạ, anh ta hồi bảy, tám tuổi không quá khác cậu bé trong ảnh.
Đổng Minh Minh tò mò tới xem, sau khi nhìn thấy người trong hình, theo bản năng nhìn về phía chồng đứng trước cửa sổ, sau đó lôi kéo Giang Nhu tới bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Giống y như đúc."
Cô ấy từng thấy bức ảnh Thẩm Hạ khi còn bé, quá giống.
Lúc trước sau khi hai người quen nhau, cô ấy nhìn thấy ảnh của Thẩm Hạ chỉ có lúc anh bảy, tám tuổi, cô ấy còn cảm thấy khó hiểu, vì thế không nhịn được nhìn kỹ thêm.
Thẩm Hạ thấy thế, cũng tới xem. Sau khi nhìn, nắm tay siết chặt buông xuống bên người, sau đó nhìn về phía Kim Đại Hữu, hai người một đứng một ngồi, nhìn nhau, trong hai cặp con ngươi đều bao hàm quá nhiều lời muốn nói.
Bọn họ vốn là anh em thân thiết nhất trên thế gian này, hiện giờ thế mà giống như người xa lạ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT