Buổi trưa Chu Kiến gọi anh đi ăn cơm, anh còn từ chối, nói đợi lát nữa Giang Nhu lại đây đưa cơm cho anh, Chu Kiến nghe vậy còn ước ao một trận, nào có biết anh chờ đến mòn con mắt cũng không thấy người, cuối cùng là bảo trợ lý lén ra bên ngoài mua phần cơm về cho anh.

Giang Nhu ngoan ngoãn chạy qua, vội vàng lấy lòng nói: "Nếu mà đói c.h.ế.t thực sự là làm em đau lòng c.h.ế.t đi được."

Sau khi chạy đến bên cạnh anh, đưa tay ra sờ bụng anh.

Lê Tiêu nhìn dáng vẻ chân chó của cô, mặt tỏ vẻ không tin.

Giang Nhu dứt khoát đặt m.ô.n.g ngồi ở trên đùi anh, sau đó ôm mặt anh dùng sức hôn, hôn từ trên xuống dưới, từ trái qua phải.

Vốn còn muốn dỗ thêm vài câu ngon ngọt, vậy mà Lê Tiêu đã không nhịn được trước, bật cười, thân thể ngửa ra sau, "Được rồi, còn không biết đức hạnh của em sao?"

Nhất định là nhiều chuyện không ít với Đổng Minh Minh, quên sạch anh.

Anh ôm eo Giang Nhu, chôn mặt ở cổ cô, sau đó giống như trừng phạt cắn một cái ở trên cổ cô.

Giang Nhu nhẹ nhàng "shh" một tiếng, "Anh làm gì thế? Đau."

Lê Tiêu khẽ hừ một tiếng, "Em cứ giả vờ đi, anh cũng không dùng sức."

Giang Nhu lập tức không nói, hì hì cười ra tiếng.

Lê Tiêu cũng cười, sau đó tiến đến bên tai cô nhỏ giọng nói: "Đêm nay em bảo An An tự mình ngủ đi."

Trong lời nói có ý gì không cần nói cũng biết.

Mấy ngày nay thi xong, An An lại quấn quít lấy ngủ chung với Giang Nhu. Giang Nhu cảm thấy khoảng thời gian này có chút lơ là cô bé, nên thuận thế đồng ý.

Hiện giờ yêu cầu này của Lê Tiêu thật sự có hơi làm khó dễ người ta, một bên là con gái, một bên là chồng, thật sự khó xử một chút, có điều chút do dự cũng chỉ mấy giây, sau đó vuốt lỗ tai Lê Tiêu, hôn bẹp một cái ở trên mặt anh, bất đắc dĩ nói: "Được thôi, ai kêu em thích anh nhất."

Bây giờ Lê Tiêu hoàn toàn không tin những lời ngon tiếng ngọt của cô, anh không nghi ngờ chút nào, cô ở trước mặt An An lại là một cách nói khác.

Nhưng không thể không nói, những câu này nghe vào trong lòng khiến anh rất vui vẻ. Buổi tối, Giang Nhu tốn công sức một phen mới dỗ An An đi ngủ phòng của mình, sau khi An An ngủ, Giang Nhu lặng lẽ rời đi.

Cô trở về phòng còn chưa bò lên giường, Lê Tiêu đã tắt đèn, sau đó hai người lại không xấu hổ hôn nhau nóng bỏng, cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng Giang Nhu mệt mỏi ngã quắp ở trên giường.

Lê Tiêu ở bên cạnh cũng thở hổn hển, anh mở đèn lên, ôm người xuống giường vào phòng tắm tùy tiện xả một lúc.

Lúc trở lại trên giường đã là mười một giờ đêm, trước đó Giang Nhu ôn thi nên ngủ khá trễ, lúc này mười một giờ rồi vẫn không buồn ngủ, Lê Tiêu ôm cô đang chuẩn bị tắt đèn, Giang Nhu đột nhiên nghĩ tới cái gì, ngăn cản anh, "Đợi lát nữa."

Bản thân ngồi dậy, sau đó đè lên Lê Tiêu, đưa tay lấy cái túi bằng giấy dày đặt ở bên tủ đầu giường, chính là cái ngày hôm nay Đổng Minh Minh đưa cô.

Lê Tiêu bị cô đè lên, khẽ cười thành tiếng, hai tay ôm eo của cô.

Giang Nhu lấy được túi sau đó đẩy anh một cái, ngã người nằm xuống một lần nữa.

Cũng không tắt đèn, cứ như vậy nằm ở trên giường xem ảnh, ngày hôm nay ở trên xe không có nhìn kỹ, hiện giờ đột nhiên nhớ lại, bèn lấy ra xem.

Đổng Minh Minh rất chịu dùng tiền, chụp hàng trăm bức ảnh, bên trong còn có cái đĩa, ghi chép toàn bộ quá trình lễ cưới, Giang Nhu nhìn thấy không nhịn được nói: "Cuối năm chúng ta cũng ghi một cái đĩa đi, quay An An khi còn bé thật nhiều, sau này lớn lên lấy ra xem chắc chắn vui."

Đặc biệt là Lê Tiêu đẹp trai như vậy, không ghi lại thực sự rất đáng tiếc.

Từ trước đến giờ Lê Tiêu cũng không có khái niệm gì với dung mạo của mình, nhưng Giang Nhu cũng rất tiếc lúc trẻ ảnh quá ít, còn nhớ lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy người thật, trong lòng Giang Nhu chấn động không gì sánh bằng.

Lê Tiêu thuận miệng đáp một tiếng, "Được."

Ôm lấy Giang Nhu từ phía sau, thương yêu hôn bờ vai của cô.

Giang Nhu không quan tâm anh, cầm bức ảnh xem cẩn thận từng bức từng bức, lại giảng giải tình huống náo nhiệt lúc đó với Lê Tiêu, "Tấm này là ảnh An An với mẹ Minh Minh, thím chăm sóc bản thân rất tốt, hi vọng em đến tuổi đó của bà ấy cũng có thể trẻ trung như vậy."

Lê Tiêu nghe xong nói thẳng: "Cũng không trẻ, nhìn cũng bốn mươi năm mươi tuổi rồi."

"..."

"Đây là con gái của Phó Phi, có phải là rất đáng yêu không? Tên Phó Miên Miên, rất hay."

Lê Tiêu lại nói: "Thật sao? Anh đặt đó."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play