Lúc này không có y học chưa phát triển như đời sau, có thể mua máy đo nhiệt độ ở tiệm thuốc và trên mạng, lúc này không có nhiều như vậy, không được phân quá nhiều, dùng nhiều hơn vẫn là nhiệt kế.
Sau đó Giang Nhu được sắp xếp đứng ở đường Nam Sơn, ngoại trừ cô, bên cạnh còn có hai cảnh sát giao thông.
Ven đường dựng một túp lều nho nhỏ, buổi sáng tới tìm hai cảnh sát giao thông đeo bình thuốc kiểu thuốc trừ sâu của nông thôn, bên trong chứa thuốc khử trùng, ba người khử trừng khu vực này.
Khử trùng xong, Giang Nhu sẽ ngồi trong lều nhỏ đợi người lại đây đo nhiệt độ, trong nhà không có nhiệt kế thì qua đây đo, đi trên đường cũng phải đến thử xem.
Quãng thời gian trước khi Giang Nhu thực tập với một bác sĩ Trung y, có tiến bộ không ít ở mặt bắt mạch, hiện giờ lúc đo nhiệt độ cho người ta, còn có thể thuận tiện bắt mạch cho người ta, vậy cũng là rèn luyện kỹ năng.
Trước đây đi học giảng viên bảo phải bắt mạch nhiều cho người ta, nhưng trước đây không có quá nhiều đối tượng thử nghiệm, cả lớp gộp lại cũng chỉ có ba mươi mấy người, sau đó chỉ có Lê Tiêu và An An, hiện giờ cô không rảnh ôn tập, chỉ có thể dùng phương thức này để học tập.
Có điều khiến Giang Nhu bất ngờ chính là, ngày đầu tiên ở điểm trực chống dịch, Lê Tiêu đến.
Tối hôm qua cô gọi điện thoại nói với anh việc này, cũng chỉ là muốn cho anh yên tâm, không nghĩ tới hơn tám giờ sáng anh lại cố ý lái xe lại đây một chuyến, còn đứng xếp hàng ở phía sau.
Giang Nhu nhìn thấy anh, con mắt đỏ lên, "Sao anh cũng tới đây? Nhanh đi về đi."
Lê Tiêu đi tới, trực tiếp ngồi đối diện cô, Giang Nhu cũng không tiện đuổi anh, lấy ra một cái nhiệt kế khử trùng, sau đó bảo anh đặt ở trong nách.
Lê Tiêu nghe theo, Giang Nhu lại lấy găng tay xuống, đưa tay đặt lên trên cổ tay của anh bắt đầu bắt mạch, càng bắt, lông mày càng nhíu lại, "Ít thức đêm, phải chú ý nghỉ ngơi, gần đây có phải hút t.h.u.ố.c lá không?"
Lê Tiêu nhìn cô không lên tiếng.
Giang Nhu tức giận liếc mắt nhìn anh, đang chuẩn bị thu tay về đeo găng tay, lại đột nhiên bị anh nắm chặt một cái, người đàn ông nhìn cô thật sâu, không nỡ buông tay ra.
Giang Nhu cũng nhìn người, tâm trạng mềm nhũn, liếc mắt, sau đó cầm lấy nước khử trùng ở bên cạnh khử trùng tay cho anh.
Khi rút tay về lần nữa, gãi lòng bàn tay anh một hồi.
Lê Tiêu mím môi, thu tay mình về, sau đó nắm thật chặt.
Từ sau đó, Lê Tiêu thường xuyên lại đây một chuyến, nếu không phải Giang Nhu ngăn cản, anh hận không thể mỗi ngày sáng tối đều đến một chuyến. Ngay khi mọi người đoàn kết nhất trí chống lại dịch bệnh, ngày mùng 1 tháng 4 buổi chiều hơn chín giờ tối, Giang Nhu đưa tài liệu về bệnh viện, thuận tiện lãnh đồ bảo hộ ngày mai, lúc trong hành lang của bệnh viện thì nghe thấy tiếng khóc của mấy y tá trực ca.
Giang Nhu từng ở bệnh viện một đoạn khoảng gian, tuy rằng bình thường mặc đồ bảo hộ không nhìn thấy đối phương, nhưng mọi người ở chung đều rất không tệ, quan tâm hỏi một hồi.
Vừa hỏi mới biết thì ra xế chiều hôm nay siêu sao Hồng Kong Trương Quốc Vinh đi rồi.
Giang Nhu nghe nói như thế, trực tiếp sững sờ ngay tại chỗ, cô biết ngôi sao màn bạc này ở đời sau vẫn có truyền thuyết về anh ta, tuổi đời còn trẻ đã từng kinh diễm vô số người, đời trước mẹ cô nói lúc còn trẻ cũng rất thích người này, anh ta đi rồi mẹ cũng không còn theo đuổi ngôi sao nữa.
Mấy y tá khóc không thành tiếng.
Giang Nhu an ủi các cô ấy vài câu, sau khi ra cửa lớn bệnh viện, cô không nhịn được ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao sáng chói, trong lòng cảm khái vô cùng.
Chiến dịch chống dịch vẫn kéo dài đến tháng Sáu mới từ từ chuyển biến tốt lên.
Giang Nhu bọn họ là những tình nguyện viên ở bệnh viện không bị nhiễm, vì để đề phòng, vẫn phải cách ly một tuần lễ, không sao rồi mới có thể rời đi.
Địa phương cách ly do bệnh viện thống nhất thu xếp, tháng Ba tháng Tư là lúc dịch nghiêm trọng nhất, khi đó bệnh viện thống nhất thu xếp tất cả y tá bác sĩ ở đó.
Sau này Giang Nhu cũng không về khu dân cư cũ nữa.
Đi ra bệnh viện, Giang Nhu gọi điện thoại cho Lê Tiêu trước, hỏi địa chỉ biệt thự, sau đó trực tiếp lái xe đến khu dân cư cũ, chuẩn bị tắm rồi đi biệt thự.
Cách thời gian dài như vậy, Giang Nhu đã sớm quên địa chỉ biệt thự lúc trước.
Đi tới khu dân cư, Giang Nhu ngay lập tức rửa ráy gội đầu, ròng rã tắm hai lần, thay quần áo cũ trực tiếp ném vào trong thùng rác.
Đi ra từ trong phòng tắm, cả người tinh thần thoải mái, nhưng khiến cô không nghĩ tới chính là, Lê Tiêu tới thẳng đây, nghe thấy tiếng buồng tắm mở cửa, Lê Tiêu cầm hai túi to đi ra từ phòng ngủ chính, một là quần áo, một là sách.
Anh còn hỏi Giang Nhu, "Chỉ mang những cuốn sách này có được không?"
Giang Nhu nhìn thấy anh, con mắt lại không nhịn được đỏ lên, "Tại sao anh cũng tới?"
Lê Tiêu nhìn cô một cái, "Sợ em có nhiều đồ không dễ cầm."
Kỳ thực không phải, anh chỉ muốn thấy cô sớm một chút.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT