Ninh Hâm giơ tay dụi con mắt, "Tớ không sao, bây giờ tớ không để ý tới anh ấy nữa, ngày mai tớ cũng muốn đi l.à.m t.ì.n.h nguyện viên, hi vọng tất cả mọi người bình an, cậu cũng phải chú ý an toàn."
Giang Nhu trầm mặc gật đầu.
Ra khỏi cổng trường, Giang Nhu nhìn thấy xe Lê Tiêu đang đậu ở cửa.
Ngồi ở sau xe, An An vui vẻ tặng một cành hoa, "Mẹ, tặng cho mẹ, đây là con hái ở nhà mới đó, xem có đẹp không?"
Giang Nhu nhận lấy, nhẹ nhàng nở nụ cười, "Cảm ơn An An, rất đẹp."
Lê Tiêu thấy cảm xúc cô không cao, nghiêng đầu qua nhìn, hỏi một câu, "Làm sao vậy?"
Giang Nhu không biết mở miệng thế nào, dừng một chút, nói: "Vừa nãy giảng viên hướng dẫn nói trong bệnh viện có rất nhiều y tá bác sĩ bị nhiễm, Ninh Hâm cũng nói bạn trai cô ấy xảy ra chuyện rồi, trong lòng em có chút khó chịu."
Lê Tiêu nghe xong hơi nhướng mày, "Nguy hiểm như vậy sao? Em đi xin bác sĩ dẫn dắt em nghỉ một ngày, gần đây vẫn đừng đi thực tập."
Giang Nhu cúi đầu nhìn đóa hoa màu sắc tươi đẹp, khẽ ừ một tiếng.
Lê Tiêu nghe cô đáp lại, thở phào nhẹ nhõm, lại nói: "Anh mua rất nhiều đồ ăn đem đến nhà mới, đủ cho chúng ta ăn rất lâu."
"Nhà xưởng bên kia em cũng yên tâm, mỗi ngày anh đều bảo người ta khử trùng, cũng không để công nhân đi ra ngoài, hẳn là sẽ không truyền nhiễm tới chúng ta, sau này em cứ ở nhà chuẩn bị cho kỳ thi."
Nói xong cảm thán một câu, "May là học Trung y."
Anh cho rằng căn bệnh lần này không liên quan gì tới Trung y, vui mừng Giang Nhu an toàn.
Chỉ có điều vui mừng như thế anh cũng không duy trì được bao lâu, buổi tối cơm nước xong, Giang Nhu vẫn nói chuyện mình viết đơn tình nguyện với anh.
Sắc mặt Lê Tiêu thay đổi ngay tại chỗ.
Lần này cũng là lần đầu tiên cô thật sự đối mặt Lê Tiêu nổi giận, người đàn ông khó có thể tin nhìn cô, sau đó trực tiếp đập phá điều khiển từ xa trong tay, "Giang Nhu, em có nghĩ tới anh và An An hay không?"
An An sợ sệt ngồi ở trên giường. Giang Nhu sợ làm cô bé sợ, vội ôm cô bé vào trong lồng ngực.
Lê Tiêu thô lỗ kéo cô một cái, sắc mặt cực kỳ khó coi, cắn răng hỏi: "Em có biết em đang làm gì hay không? Em mau lấy đơn tình nguyện đó của em về ngay, cái việc này mà có thể đi sao? Em có nghĩ tới hậu quả hay không, nếu như em xảy ra chuyện, anh và An An làm sao bây giờ? Con bé mới bao lớn?"
Giang Nhu hơi đỏ mắt.
Không biết nên phản bác thế nào, cô nghĩ, nếu cô lựa chọn chuyên ngành này, cô nên gánh vác trách nhiệm này.
"Anh không quan tâm em điền đơn tình nguyện quái gì đó, em đừng nghĩ rằng anh sẽ cho em đi, đi cũng được, vậy chúng ta ly hôn, đỡ cho đến lúc đó ông đây còn phải nhặt xác cho em…"
Giang Nhu cắn môi nói: "Anh đừng như vậy, em là bác sĩ, nếu như bọn em không đi, ai đi?"
Con mắt Lê Tiêu đỏ chót, "Em tính là bác sĩ gì? Đến bây giờ sách cũng chưa học thuộc hết, tốt nghiệp cũng chưa xong, em đi làm gì? Thêm phiền sao? Nhiều bác sĩ như vậy, thiếu một mình em à? Em có nghĩ tới anh hay không, chúng ta không dễ gì mới có cuộc sống tốt, nếu như em xảy ra chuyện, anh và An An sống thế nào? Em muốn sau này để An An trở thành đứa nhỏ không có mẹ sao?"
Giang Nhu cúi đầu không nói lời nào.
An An không biết rõ bọn họ đang cãi nhau cái gì, vẫn là lần đầu cô bé nhìn thấy cha tức giận như vậy, nghe thấy không còn mẹ, theo bản năng đỏ mắt, duỗi tay nhỏ ra ôm lấy Giang Nhu, nhỏ giọng kêu, "Mẹ."
Giang Nhu vỗ nhè nhẹ phía sau lưng cô bé.
Lê Tiêu đi ra ngoài, mãi cho đến trước khi ngủ cũng không trở về.
Sau khi Giang Nhu dỗ An An ngủ, mở tủ quần áo ra xem, ngày hôm nay một mình Lê Tiêu mang hết tất cả quần áo trong nhà đi, của anh, An An, còn có của cô.
Cô nhìn chung quanh một lần, cuối cùng tìm được một cái túi ở trong góc, thu dọn mấy bộ quần áo cho mình.
Thu dọn xong, Giang Nhu đi ra ngoài nhìn một chút, cũng không thấy người, sau khi do dự, Giang Nhu bò lên giường ôm lấy An An, không cam lòng đi ngủ.
Nhìn một bên mặt An An, cuối cùng bò dậy xuống giường lần lượt viết thư cho Lê Tiêu và An An.
Giang Nhu chính là như vậy, con người cô không dễ đưa ra quyết định, nhưng sau khi đã quyết định sẽ kiên trì tới cùng, thư gửi cho An An là cổ vũ cô bé sau này đi học học hành cho giỏi ăn cơm cho ngoan, mỗi ngày thật vui vẻ, phải chăm sóc bản thân thật tốt, mẹ rất yêu rất yêu cô bé.
Đối với Lê Tiêu, thực ra Giang Nhu không biết muốn viết cái gì, ở trong đầu của cô, ký ức liên quan tới Lê Tiêu đều cực kỳ tốt đẹp, anh thật sự rất tốt với cô, anh rõ ràng là người rất sơ ý, nhưng luôn là người quan tâm mọi thứ về cô, trước đây cô không biết tình yêu là gì, nhưng cô chỉ cảm thấy Lê Tiêu rất yêu cô.
Giang Nhu cũng biết quyết định của mình có hơi tàn nhẫn với anh, nhưng có một số việc đều cần người đi làm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT