Giang Nhu đã rất lâu cũng không nghe thấy từ "cha" từ trong miệng Đổng Minh Minh, bình thường trò chuyện, cô ấy đều gọi thẳng họ tên đối phương, trong lòng cảm thấy quái lạ, nhưng vẫn hỏi: "Là bệnh gì? Có nghiêm trọng không?"
"Hẳn là rất nghiêm trọng, chính là cảm cúm trước đó cậu nhắc nhở tớ đề phòng."
Giang Nhu chấn kinh một hồi, cây bút trong tay ngừng lại, không biết nên nói cái gì, "Chuyện này…"
Vội vàng hỏi: "Cậu có sao không? Tớ đã nói với cậu, bệnh này truyền nhiễm rất nhanh, cậu tuyệt đối đừng tiếp xúc gần gũi."
Đổng Minh Minh dừng một chút, "Không có, là trợ lý của cha tớ gọi điện thoại cho mẹ của tớ, người đang hôn mê bất tỉnh, bây giờ đang cấp cứu, cần mẹ tớ tới bệnh viện một chuyến. Mẹ của tớ sốt ruột gọi điện thoại cho tớ, hỏi tớ có biết hay không?"
"Ông ta gạt mẹ tớ ra nước ngoài họp, kỳ thực mấy ngày nay đều ở căn nhà bên ngoài đó, cũng không biết bị lây thế nào, tớ không để mẹ đi, những gì trước đó cậu nói với tớ tớ đều nhớ kỹ."
Giang Nhu trầm mặc một hồi, có hơi nghèo nàn từ ngữ nói: "Cố gắng đừng đi, rất nguy hiểm."
Đổng Minh Minh đột nhiên cười khẽ một tiếng, "Trước đó có phải cậu nói bệnh này có tỉ lệ tử vong rất cao không? Đây có coi là báo ứng không? Tớ nhẫn nhịn rất cực khổ, vốn cho rằng còn phải nhịn rất lâu, không nghĩ tới tháng ngày nhẫn nhịn rốt cục cũng chấm dứt. Tớ nói với mẹ, ở bệnh viện có người quen của tớ, tớ đi ký giấy thỏa thuận thay bà ấy, kỳ thực tớ không hề muốn đi, cũng không muốn trị cho ông ta, ở trong lòng tớ, ông ta còn không bằng c.h.ế.t đi."
Giang Nhu nghẹn lời.
Đổng Minh Minh thở dài, "Quên đi, những câu này tớ không dám nói với mẹ tớ hay bạn trai tớ, cũng chỉ nói cho cậu."
Giang Nhu khuyên nhủ: "Nếu như cậu muốn đi bệnh viện, nhất định phải bảo hộ thật kỹ, đừng chỉ đeo khẩu trang, phải mặc quần áo bảo hộ, bệnh này thật sự rất nghiêm trọng."
Đổng Minh Minh ừ một tiếng.
Sau khi cúp điện thoại, Giang Nhu vẫn rất lo lắng.
Buổi chiều về nhà, Giang Nhu lái xe trở về, Lê Tiêu cố ý mua một chiếc xe cho cô, lo cô ngồi xe buýt xe bị người ta lây bệnh.
Hiện giờ ban ngày hầu như cô đều ở bệnh viện thực tập, bệnh viện hơi xa nhà, cưỡi xe đạp không tiện lắm, ngồi xe buýt đến rất nhanh, nhưng bây giờ dưới tình huống này, ngồi xe buýt rất nguy hiểm.
Trên đường, Giang Nhu nhìn thấy trên cây cột bên lề đường dán rất nhiều câu tuyên truyền "Thường xuyên rửa tay chăm chỉ rèn luyện"; "Phòng ngừa cảm cúm" vân vân. Sau khi Giang Nhu về đến nhà, không có lập tức vào cửa mà cởi áo khoác trên người, sau đó lấy cồn khử khuẩn trong túi ra phun trên người.
Lê Tiêu và An An ở trong nhà nghe thấy động tĩnh, tới mở cửa.
Lê Tiêu thấy cô bình an trở về, dường như thở phào nhẹ nhõm.
An An ở phía sau cha ló đầu nhỏ, còn duỗi ra một đôi bàn tay nhỏ cho cô nhìn, "Ngày hôm nay con có chăm chỉ rửa tay."
Giang Nhu cười khen một câu, "An An giỏi quá."
An An cười vui vẻ.
Ngày hôm nay Lê Tiêu cũng trở về sớm, cơm nước đã nấu xong, cha và con gái vừa nãy ngồi ở trên ghế sô pha trong phòng khách chờ Giang Nhu trở về.
Lúc ăn cơm, Lê Tiêu đột nhiên nói: "Anh mua một căn nhà ở Ngân Sơn, dự định chuyển qua vào thứ Bảy này, em có rảnh không?"
Giang Nhu trực tiếp liếc mắt nhìn anh, "Chuyện khi nào?"
Lê Tiêu gắp xương sườn cho cô, "Ngày hôm nay, trước đó không phải mua mảnh đất ở bên Ngân Sơn sao? Chính là mảnh đất của công ty của anh rể Thường Dũng, dự định sau này công ty xây ở trong đó, ngày hôm nay lúc qua đó nhìn, gặp bạn bè trước đây, nghe nói bên Ngân Sơn có biệt thự đang bán nên qua nhìn thử, giá cả còn rất hợp lý, có thể vay tiền mua."
"Rất lớn, ba tầng, phía trước có hoa viên, đằng sau có bãi cỏ và bể bơi, cũng không cần chúng ta trang trí, bên trong đều đã lắp đặt xong, đồ gia dụng cũng có, là của phú thương Hồng Kong mua trước đó, chưa từng ở, khoảng thời gian này rất nhiều phú thương Hồng Long bán lấy tiền."
Lê Tiêu nghi ngờ có liên quan đến bệnh cảm cúm gần đây.
Anh vốn cũng không muốn mua, chỉ là lái xe ở trên đường nhìn thấy rất nhiều người còn chưa ý thức được nguy hiểm, suy nghĩ thêm gần đây Giang Nhu căng thẳng khủng hoảng, Lê Tiêu cũng không bình tĩnh lắm.
Vấn đề trên phương diện làm ăn anh còn giải quyết được, nhưng thiên tai như dịch bệnh, anh chỉ cảm thấy vô lực, đặc biệt là mỗi ngày anh cùng Giang Nhu quan tâm tin tức, thêm vào mỗi ngày Giang Nhu trở về cũng sẽ nói một vài chuyện với anh, bảo anh không thể coi thường.
"Ngày hôm nay lúc anh ra cửa, nhìn thấy trong khu dân cư rất nhiều người, cảm thấy hơi không an toàn, vì thế dự định tạm thời chuyển tới biệt thự ở."
Chưa nói tối hôm qua trong khu dân cư có người sốt suốt đêm đưa vào bệnh viện, nếu không lấy tính tình của Giang Nhu, đêm nay e rằng không ngủ được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT