Lê Tiêu không ngu, tuy rằng anh cũng không hỏi gì nhưng từ phản ứng của Giang Nhu cũng đoán được có thể sắp xảy ra chuyện, bèn lấy cớ sắp tới cuối năm, bảo công nhân thứ bảy chủ nhật tăng ca, tăng ca lương tăng gấp đôi, tuy rằng công nhân không thể đi ra ngoài nhưng vẫn rất tình nguyện.
Chu Kiến cũng không rõ Lê Tiêu có ý gì, nhưng vẫn dựa theo lời anh nói mà làm, trước khi ra ngoài gặp người cũng sẽ cố ý đeo khẩu trang.
Cũng không biết có phải điện thoại của Giang Nhu có tác dụng hay không, cũng không lâu lắm, mỗi một trường học và đơn vị nhận được thông báo, nói cuối năm cảm cúm nghiêm trọng, bảo mọi người chú ý phòng ngừa.
Chỉ có điều hàng năm mùa đông đều là lúc cảm cúm nghiêm trọng, rất nhiều người cũng không có coi lời nhắc nhở này là chuyện to tát, cho dù là Giang Nhu nghiêm túc dặn dò bạn học trên lớp và Đổng Minh Minh, mọi người cũng chỉ nói tiếng được, không quá để ở trong lòng.
Vẫn là khi tiến vào tháng Một, tin tức địa phương liên quan tới dịch bắt đầu tăng lên, mới dần dần dẫn tới sự chú ý của mọi người, lúc này Internet còn không quá phát triển, mỗi ngày Giang Nhu vẫn xem tin tức sáng tối, mới phát hiện mấy ngày nay tin tức liên quan tới cảm cúm nhiều hơn, bởi vì dịch bệnh khá giống cảm cúm, sốt, ho khan, rất nhiều người thậm chí không phân biệt được sự khác nhau của hai cái này, cho dù đau đầu nhức óc cũng chỉ tưởng là bị cảm bình thường.
Nhưng sau khi nhiều người xảy ra chuyện, bắt đầu phát hiện không giống lúc trước. Hiện giờ Giang Nhu thực tập ở bệnh viện. Bởi vì bây giờ cô đang chuẩn bị kiểm tra, bác sĩ Trung y già dặn dẫn dắt cô không sắp xếp quá nhiều việc cho cô, chỉ hỗ trợ làm trợ lý, Giang Nhu còn có thể bớt thời gian đọc sách, buổi trưa lúc cô ăn cơm, ở căn tin gặp Ninh Hâm biết được mấy ngày nay có rất nhiều bệnh nhân sốt, hôn mê, bất tỉnh phải vào bệnh viện.
Ninh Hâm học đại học năm 3 có quen bạn trai, là đàn anh của khóa hai người bọn họ, khoa hô hấp.
"Bạn trai tớ nói bây giờ phòng bệnh của bệnh viện cũng sắp không ở hết được, rất khủng bố, tối hôm qua còn c.h.ế.t mất hai người, hiện giờ bệnh viện cách ly tất cả những bác sĩ y tá tiếp xúc với những người bệnh đó, còn gọi điện thoại nhắc nhở tớ cẩn thận một chút, bảo tớ gần đây ra ngoài mang khẩu trang và nước khử trùng, các cậu cũng cẩn trọng một chút, thật sự rất đáng sợ."
Giang Nhu nghe xong sắc mặt tím tái. Trên mặt Ninh Hâm cũng lộ ra vẻ lo lắng, không chắc bạn trai cô ấy có thể xảy ra chuyện hay không.
Mấy ngày sau đó, Giang Nhu phát hiện khoa hô hấp Trung y dưới lầu cũng có rất nhiều người, bình thường không nhiều người tới như vậy, chỗ của Giang Nhu là khoa sản Trung y, cô và ông bác sĩ Trung y khá am hiểu điều dưỡng sức khỏe, bệnh phụ khoa và không mang thai được của phái nữ.
Mấy ngày nay phòng bọn họ cũng không có bao nhiêu bệnh nhân tới, thậm chí còn quạnh quẽ hơn thường ngày, không biết có phải là gần đây bên ngoài tin tức liên quan tới dịch bệnh nhiều hơn hay không, người ra cửa cũng ít đi.
Ban đầu Lê Tiêu còn cư xử bình thường, mấy ngày nay khi Giang Nhu ra ngoài anh đều dặn đi dặn lại, bảo cô ở bệnh viện cẩn thận một chút.
Ngay khi Giang Nhu cảm thấy bất an, Đổng Minh Minh đột nhiên gọi điện thoại cho cô, hiện tại gần cuối năm, lại là năm tư, Đổng Minh Minh ít đến trường học, học sinh chuyên ngành bọn họ đều được trường học thu xếp tiến vào công ty lớn thực tập, bản thân cô ấy thì có công ty, mặc dù là công ty nhỏ lúc trước cha cô ấy tiện tay cho, nhưng trải qua sự quản lý của cô ấy, bây giờ bắt đầu có lợi nhuận rồi.
Năng lực của Đổng Minh Minh rất ưu tú, hơn nữa con người cũng trở nên khéo đưa đẩy hơn rất nhiều, có quan hệ không tệ với mấy đứa con của cổ đông lớn ở công ty cha cô ấy. Hiện giờ cha cô ấy đã không thể quản được cô ấy, bởi vì mặc kệ cha cô ấy làm cái gì, cô ấy cũng có thể thông qua những phương thức khác hỏi thăm được, thậm chí cô ấy còn mua quà sinh nhật cho em trai cô ấy, chung đụng rất hòa hợp.
Cũng không biết là chột dạ hay là hổ thẹn, hiện giờ cha cô ấy rất ủng hộ cô ấy, còn sắp xếp chức tổng giám đốc ở tổng công ty cho cô ấy.
Giang Nhu đang tranh thủ thời gian đọc sách, nhận được điện thoại cũng không nghĩ nhiều, "Minh Minh?"
Trong điện thoại, Đổng Minh Minh trầm mặc một chút, ngay khi Giang Nhu hoài nghi điện thoại di động của cô ấy có phải bỏ ở trong túi tiền không cẩn thận mở ra không thì nghe thấy giọng nói của Đổng Minh Minh có chút ngột ngạt, "Giang Nhu, cha tớ bị bệnh."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT