Giang Nhu vừa nghe thấy lời ấy, mềm lòng, xoay người nhìn về phía anh, sau đó đưa tay chủ động ôm lấy người, nhẹ tay vỗ nhẹ phía sau lưng anh, "Hết thảy đều trôi qua rồi."

"Đúng vậy, đều qua rồi." . Truyện Ngôn Tình

Lê Tiêu cúi đầu hôn Giang Nhu một cái, lần này Giang Nhu không có từ chối, còn chủ động ôm cổ người nọ, khi dán môi vào nhau, trong mắt Lê Tiêu mang theo ý cười nhạt nhòa.



Sau khi chuyện kết thúc, Lê Tiêu nhìn cô gái ngủ say bên khuỷu tay, khóe miệng không khỏi cong lên.

Đưa tay nhẹ nhàng sượt qua gò má và cần cổ Giang Nhu, cuối cùng cúi đầu nhẹ nhàng chạm môi cô một cái, nhỏ giọng cưng chiều nói một câu, "Ngốc."

——

Ngày hôm sau, Giang Nhu thức trễ, cuối cùng vẫn là Lê Tiêu đưa cô đến trường học.

An An ngủ một giấc tới hừng đông, cái bô mới mua cũng không dùng đến, buổi sáng còn tự mình tìm quần áo mặc, chỉ có điều cô bé tìm được đầm nhỏ mùa đông, đẹp thì đẹp, chỉ là có hơi nóng.

Buổi sáng Giang Nhu thay lại một bộ quần áo thể thao màu hồng nhạt cho cô bé.

Lúc ăn cơm buổi trưa, Giang Nhu đi căn tin một mình, gần đây giảng viên thích dạy quá giờ, ngược lại, Đổng Minh Minh đúng là càng ngày càng rỗi rãnh, thậm chí có lúc cô ấy cũng không tới trường đi học, đi thẳng tới công ty.

Ngày hôm nay Giang Nhu cũng tưởng mình ăn cơm một mình, không nghĩ tới cô mới vừa ngồi xuống, cách đó không xa Đổng Minh Minh bưng cái dĩa tới, ngồi xuống thở dài một hơi.

Đũa trên tay gẩy thức ăn trong dĩa, dường như tâm trạng không tốt lắm.

Giang Nhu ngẩng đầu khó hiểu nhìn cô ấy một cái, hỏi: "Làm sao vậy?"

Tay trái Đổng Minh Minh đỡ cằm, nhẹ nhàng nhìn cô một cái, con mắt rơi xuống vết đỏ trên cổ cô, bĩu môi, cất giọng chua lòm nói: "Tình cảm của cậu với chồng cậu thật tốt."

Giang Nhu phản ứng lại chuyện gì, mặt đỏ lên, vội đưa tay che cổ.

Buổi sáng lúc rửa mặt còn thấy, có điều sau đó sốt ruột nên quên chuyện này.

Đổng Minh Minh thấy cô giấu đầu hở đuôi, tức giận nói: "Che cái gì? Trên cổ có mấy chỗ, người nào hiểu cũng hiểu hết rồi."

Nói xong mặt Giang Nhu càng đỏ hơn, xấu hổ cúi đầu ăn cơm. Đổng Minh Minh thấy dáng vẻ cô như vậy không nhịn được cười, cảm thấy tính tình này của Giang Nhu không chỉ đàn ông yêu thích, cô ấy cũng thích.

Có điều vừa nghĩ tới chuyện của mình, cô ấy lại buồn phiền, không nhịn được hỏi: "Nếu như cậu chọc giận chồng cậu, cậu dỗ anh ta thế nào?"

Giang Nhu nghe hỏi thế, ngẩng đầu nhìn cô ấy một chút, nhạy cảm nhận ra cái gì, "Cậu với bạn trai cậu cãi nhau rồi hả?"

Nhưng vẫn nói: "Tớ chưa từng dỗ, bình thường đều là anh ấy chọc tớ tức giận."

Mấy ngày trước hai người cũng bởi vì một chuyện nhỏ mà rùm beng, mỗi lần Giang Nhu rửa chén đều rửa sạch một lần, sau đó dùng nước tráng qua bốn lần, nhưng lần nào Lê Tiêu rửa chén cộng thêm chà xà bông cũng mới ba lần, Giang Nhu cảm thấy anh rửa không sạch sẽ, làm việc không nghiêm túc, hai người lập tức cãi nhau rùm beng lên.

Cuối cùng buổi tối lúc ngủ, Lê Tiêu xin thề, nói sau này anh rửa chén sáu lần.

Giang Nhu mới nói chuyện với anh.

Đổng Minh Minh: "… Bạn trai tớ biết tình huống nhà tớ rồi, anh ấy cho rằng lúc trước tớ theo đuổi anh ấy không có ý tốt."

Nói tới đây cô ấy lập tức buồn bực ném xuống đôi đũa trong tay, cả giận nói: "Tớ tức c.h.ế.t rồi, người đàn ông lúc trước tớ xem mắt cậu còn nhớ không? Lúc tớ đi dạo phố với bạn trai, ở ngay trước mặt tớ trào phúng bạn trai tớ là tên mặt trắng, nói cha tớ sẽ không đồng ý cho chúng tớ ở bên nhau, còn nói tớ chỉ vui đùa một chút, tìm anh ấy cũng chỉ muốn trốn tránh gia đình sui gia."

"Bây giờ tớ nói cái gì Thẩm Hạ cũng không tin, thậm chí cũng không để ý tới tớ, thiệt là, anh ấy tin người ngoài cũng không tin tớ."

Cuối cùng tức giận nói: "Cùng lắm thì chia tay thôi."

Giang Nhu nghe nói như thế, có chút đồng tình nhìn cô một cái, nhưng vẫn công bằng nói: "Việc này cậu làm không tốt lắm, ban đầu cậu không nên che giấu, hơn nữa khi đó lúc cậu theo đuổi anh ta quả thật tâm tư hơi không thuần khiết, muốn để anh ta tha thứ cậu, phải cho anh ta nhìn thấy cậu thật lòng thật dạ."

Đổng Minh Minh cắn môi.

Giang Nhu bổ sung một câu, "Cậu hy vọng anh ta thật lòng, vậy cậu cũng cần thật lòng giống vậy. Tớ biết cha cậu tổn thương cậu rất lớn, nhưng cậu không thể bởi vì cha cậu làm chuyện xấu, mà hoài nghi đề phòng anh ta, chuyện này không công bằng với anh ta."

"Nói một câu thật lòng, nếu như bạn trai cậu không tức giận, tớ cảm thấy anh ta có lẽ đã sớm đoán được, lòng dạ rất nặng, nhưng bây giờ anh ta giận cậu che giấu, hẳn là thật sự khó chịu."

Hai tay Đổng Minh Minh chống cằm, gật gù, "Cậu nói có lý."

Cũng không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên đứng lên, vỗ vai Giang Nhu, "Được, tớ sẽ đi tìm anh ấy ngay bây giờ."

Dĩa cũng không dọn, đã bỏ của chạy lấy người, sau khi chạy còn truyền đến một câu, "Nhớ dọn giúp tớ."

"…"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play