Lê Tiêu mặt không biến sắc, đối diện với tầm mắt của cô sau đó hắng giọng một cái, còn cầm lấy thực đơn trước mặt cô, "Được rồi, để anh gọi."
Sau đó quay đầu hỏi con gái, "Con muốn ăn cái gì?"
Trong nháy mắt tầm mắt của An An nhìn về phía thực đơn, cô bé cũng không hiểu chữ, chỉ nhìn hình vẽ trên thực đơn, sau đó chỉ chỉ, "Cái này, còn có cái này, cha ơi đây là cái gì? Con cũng muốn ăn."
Giang Nhu nhân cơ hội lén lút mở hộp ra, hộp rất dài, dài bằng nửa cánh tay, Giang Nhu tưởng dây chuyền, còn lòng tràn đầy chờ mong, không nghĩ tới sau khi mở ra phát hiện vậy mà là một nhánh hoa hồng màu vàng.
"…"
Hẳn là hoa hồng nhỉ? Nhìn khá giống.
Chỉ là tại sao muốn tặng một nhánh hoa hồng vàng cho cô?
Vật này dùng làm gì?
Giang Nhu không rõ nhìn về phía Lê Tiêu. Khóe miệng Lê Tiêu còn mang theo nụ cười, dường như rất hài lòng với món quà mình tặng, "Không phải em thích hoa sao? Hoa tươi không tới mấy ngày đã khô, vẫn là cái này tốt, lại đáng giá, nếu như em thích, cũng có thể cài lên."
Giang Nhu: "…" Quên đi, có quà cũng rất không tệ rồi.
Món ăn rất nhanh đã được bưng lên. Bây giờ An An đã biết tự mình ăn, chỉ là cô bé hơi thấp, cần được cha ôm ở ngồi trên đùi mới tới bàn.
Lúc ăn cơm được một nửa, điện thoại của Lê Tiêu đột nhiên vang lên, cũng không biết là ai gọi tới, vẻ mặt trên mặt Lê Tiêu vốn nhẹ nhõm từ từ trở nên nghiêm túc, "Chú đừng vội, bây giờ anh qua đó xem ngay."
"Gửi địa chỉ và số điện thoại của người kia cho tôi."
Sau khi cúp điện thoại, Lê Tiêu trực tiếp đứng lên, "Có ăn no chưa? Không ăn no chúng ta đóng gói mang về, anh đưa các em về nhà trước."
"Em ăn no rồi."
Giang Nhu cũng đi theo, "Làm sao vậy?" Lê Tiêu vẫn bảo người lại đây đóng gói mang về, sau đó giải thích với Giang Nhu, "Là điện thoại của Đại Hữu, hàng xóm ở sau nhà nó gọi điện thoại cho nó, nói ở nông thôn của thành phố J thấy mẹ của nó, tinh thần không tốt lắm, hỏi anh có rảnh đi một chuyến giúp nó, nó đã mua vé xe tới nhưng lo lắng không kịp."
Giang Nhu trực tiếp sửng sốt, "Mẹ của Kim Đại Hữu?"
Cô nhớ trước đây Lê Tiêu từng nói với cô, Kim Đại Hữu còn có một người anh, chỉ có điều khi còn bé lạc mất rồi, cha mẹ cậu ta luôn tìm kiếm bên ngoài, sau đó cha cậu ta từ bỏ, ở bên ngoài lập gia đình lần nữa, về phần mẹ cậu ta thì không rõ ràng, xưa nay hai người cũng chưa từng trở lại.
Lê Tiêu cầm đồ ăn đóng gói trong tay nhân viên, sau đó ôm lấy An An đi ra ngoài, "Ừ, anh gọi điện thoại cho người kia trước."
Giang Nhu đi theo phía sau anh, một nhà ba người lên xe.
Sau khi lên xe, Lê Tiêu gọi điện thoại cho người hàng xóm kia, điện thoại được nhận, "Là tôi, Lê Tiêu."
Bên trong truyền đến tiếng phổ thông mang theo khẩu âm quê nhà, "Ồ, là Lê Tiêu à, Đại Hữu nói cho tôi biết cậu muốn đi qua, tôi đang ở đồn, nơi này có người thấy mẹ Đại Hữu thần trí mơ hồ bị người ta bắt nạt, tôi không cho, cậu mau tới."
Cách điện thoại cũng có thể nghe thấy âm thanh nhao nháo, ồn ào ở bên trong.
Giang Nhu vội nói: "Anh đi trước đi, tự em dẫn đứa nhỏ về cũng được."
Lê Tiêu không đồng ý, "Không cần, anh thuận tiện về nhà lấy chút tiền."
Giang Nhu cũng không nói gì.
Lê Tiêu lái xe rất nhanh, mười mấy phút đã đến nhà, anh ôm lấy An An trong lòng Giang Nhu vào trong nhà, Giang Nhu đi theo phía sau.
Về đến nhà Lê tiêu cầm một ít tiền, sau đó lại kêu Chu Kiến đang ăn cơm ở nhà bên. Chu Kiến nghe thấy là mẹ của Kim Đại Hữu, không nói hai lời lập tức đi theo.
Mẹ Chu và Uông Nhạn đều ngơ ngác, còn không biết xảy ra chuyện gì, Giang Nhu ôm An An qua nói nguyên do, "Hàng xóm nói là mẹ Đại Hữu tinh thần không tốt lắm, có lẽ gặp phải người xấu, hàng xóm đưa người đến đồn rồi."
Mẹ Chu sinh sống ở thị trấn nhiều năm, bởi vì sức khỏe không tốt, bình thường chỉ ở nhà chuyện trò, đối với chuyện ở thị trấn biết rõ hơn bất cứ ai, nghe thấy mấy câu này, thở dài, "Thực sự là người cơ khổ, lúc còn trẻ mẹ Đại Hữu rất xinh đẹp, đi làm ở trong xưởng, mặc dù là công nhân tạm thời nhưng không biết bao nhiêu người theo đuổi, cuối cùng ở bên cha Đại Hữu, gia đình mẹ Đại Hữu không ưng mặt cha Đại Hữu lắm, mỗi lần về nhà mẹ đẻ một chuyến, hai vợ chồng bọn họ đều phải cãi nhau."
"Lúc tuổi còn trẻ đều có tính bướng bỉnh, ai có thể nghĩ tới sẽ làm mất đứa nhỏ chứ? Đứa nhỏ Đại Bằng đó thím còn nhớ, rất thông minh, tính tình cũng tốt, lòng trách nhiệm mạnh, khi còn bé còn thường xuyên đánh nhau với Lê Tiêu, nhưng thằng bé thành thật, không có nhiều tâm cơ như Lê Tiêu, luôn bị hãm hại, bị hại cũng không nói với người trong nhà, lần sau lại tiếp tục bị hại."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT