Cùng với việc quen bạn càng ngày càng nhiều, An An đã chậm rãi thích với trường mầm non, dù cho nghỉ hè ở nhà cũng phải bảo Giang Nhu gọi điện thoại liên hệ với bạn nhỏ giúp cô bé. Điện thoại của Giang Nhu cũng không nhiều bằng cô bé, vừa là Trân Trân vừa là Lan Lan, gần đây còn thêm Hào Hào và Đường Đường.

Mỗi lần gọi điện thoại đều phải gọi rất lâu, cũng không biết có phải vì có nhiều bạn bè không, bây giờ cô bé nói chuyện càng ngày càng trôi chảy, biểu đạt rất rõ ràng, không giống trước, cho dù là Giang Nhu và Lê Tiêu cũng phải nửa nghe nửa đoán.

Hơn nữa bây giờ cô nhóc nghe lời nhất chính là cô Dương của bọn chúng, Giang Nhu cũng không hữu hiệu bằng cô Dương, cô Dương phát một hoa hồng nhỏ cho cô bé, cô bé có thể vui sướng cả ngày.

Sau khi tan học dắt tay cô bé, cô bé cũng phải đổi một tay khác cho mẹ dắt, sợ mẹ làm mất hoa hồng nhỏ trên mu bàn tay trái.

Giang Nhu đạp xe chở cô bé, hoa hồng nhỏ bị gió thổi rơi mất, cô bé ở phía sau sốt ruột đến mức kêu: "Mẹ, hoa mất rồi, mau dừng lại, cứu mạng ——"

Giang Nhu không thể làm gì khác hơn là cười và dừng xe lại, sau đó quay đầu tìm hoa hồng nhỏ cho cô bé.

Tìm thấy hoa hồng nhỏ rồi thì bỏ thẳng vào trong túi, "Mẹ bảo quản thay con trước, trở về trả lại cho con."

An An ngoan ngoãn gật đầu, nhưng chờ một lúc lại không yên tâm hỏi một câu, "Mẹ, hoa đâu?"

An An vui vẻ, có điều cũng không lâu lắm sẽ lại hỏi một lần, Giang Nhu không thể làm gì khác là không ngại phiền trả lời cô bé.

Buổi tối Lê Tiêu về đến nhà, An An lập tức vọt tới trước mặt anh, giơ tay nhỏ của mình lên cho anh xem hoa hồng nhỏ trên mu bàn tay. Lê Tiêu cũng không nhìn kỹ, còn tưởng rằng cô bé ghét bỏ tay dơ, móc rớt hoa hồng nhỏ cho cô bé, sau đó ném thẳng vào trong thùng rác bên cạnh.

An An sốt ruột ngồi trước thùng rác, "Hoa, hoa của con ——"

Giang Nhu nghe thấy động tĩnh từ trong nhà bếp đi ra thì nhìn thấy Lê Tiêu mang vẻ mặt bất đắc dĩ khom lưng tìm gì đó ở trong thùng rác, nghe thấy trong miệng An An, đoán được sơ là chuyện gì, trực tiếp cười muốn đứt hơi. Buổi tối lúc ăn cơm, Lê Tiêu gọi cô bé là An An, cô nhóc còn nghiêm túc nói: "Ngày hôm nay cô giáo khen tên của con êm tai, sau này phải gọi con là Lê Thanh Thù, không thể gọi An An."

"Bạn nhỏ Lê Thanh Thù, con có thể ăn ít rau không?" Lê Tiêu vừa nói vừa gắp một đũa cải xanh bỏ vào trong chén cô bé.

An An phồng mặt, nhưng vẫn ngoan ngoãn dùng tay vân vê một miếng rau vào trong miệng.

Lê Tiêu thấy cô bé ngoan ngoãn ăn cơm, cũng không quản nữa, chỉ thỉnh thoảng gắp rau cho cô bé, thuận tiện cũng gắp xương sườn cho Giang Nhu.

Giang Nhu ăn xương sườn, đột nhiên nghĩ tới cái gì, ngẩng đầu hỏi anh, "Đúng rồi, gần đây vợ Tào Vượng vẫn tốt chứ?"

Từ lần trước vợ Tào Vượng đến sau đó cũng không trở lại, ở trong nhà xưởng tìm chuyện làm. Hai đứa bé cũng đều đi học ở trường học gần đấy, có điều trường học kia không hề tốt đẹp gì, đều là nơi học của những con cái công nhân gần đấy, hơn nữa chỉ có thể học đến tốt nghiệp tiểu học, sau đó nếu như hộ tịch còn không được chuyển tới đây, phải trở về quê học cấp hai.

Từ khi Tào Vượng theo Lê Tiêu tới nay kiếm được không ít tiền, bây giờ giá nhà ở nhà xưởng bên kia cực kỳ thấp, lấy số tiền mà anh ta kiếm được thực ra cũng có thể thanh toán. Lúc trước Lê Tiêu cũng từng khuyên anh ta, nhưng anh ta không có nghe, tất cả đều gửi về nhà, ngẫm lại còn trách đáng tiếc.

Lê Tiêu không biết nghĩ tới điều gì, chân mày cau lại, "Gần đây vợ anh ta mang thai, nhưng hình như không muốn sinh, ý của Tào Vượng là sinh ra rồi để mẹ của anh ta lại đây trông."

Nói xong lắc đầu, "Chuyện của hai người bọn họ anh cũng không biết rõ, nhưng vợ anh ta làm việc rất lưu loát, còn thông minh hơn chồng cô ta, con người khá tỉ mỉ cẩn thận, anh vốn muốn tìm người dẫn dắt cô ấy, chuẩn bị sau này để cô ấy theo người phụ trách nhập hàng. Nhưng bây giờ mang thai cũng chỉ có thể nghỉ ngơi, người Phó Phi đề cử cho anh lúc trước, nói cũng không tệ lắm."

Giang Nhu nghe xong sững sờ, "Mang thai? Bây giờ không cho sinh mà, chính sách của quốc gia còn ở đó."

Sắc mặt Lê Tiêu bình tĩnh, "Không rõ, chuyện của nhà bọn họ anh cũng không tiện nhúng tay, chẳng qua cảm thấy rất đáng tiếc, vợ Tào Vượng anh cảm thấy còn rất thông minh, trước đó chủ động lại đây hỏi anh nhà gần nhà xưởng có phải có thể vay tiền mua nhà không, còn hỏi bao nhiêu tiền? Sau đó còn nói muốn đi làm tiêu thụ, trong xưởng bọn anh tiêu thụ có trích phần trăm, nhìn là biết người trong lòng có dự định, không chỉ giỏi hơn chồng cô ấy một chút đâu."

"Lúc đó Chu Kiến ở đây, còn hiếu kỳ hỏi tại sao, cô ấy nói thành phố lớn tốt, muốn cho hai đứa con trai ở lại trong thành phố, trẻ con ở quê thi lên đại học đều muốn chạy vào trong thành phố, như vậy con trai của cô ấy có thể giảm đi rất nhiều đường."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play