Bây giờ quan hệ của Lê Tiêu và Thường Dũng đã như vậy, Giang Nhu cũng không tiện để anh đi hỏi thăm cái gì.

Nhưng nếu quả thật bị bệnh nặng thì vẫn phải đi thăm.

Buổi tối Lê Tiêu trở về, Giang Nhu không nhịn được nói lời của Lê Hân với anh, sau đó hỏi: "Triệu Vân sẽ không có chuyện gì chứ? Nếu không sao đứa nhỏ lại không đi học."

Động tác lau đầu của Lê Tiêu dừng một hồi, "Không biết, nhưng anh nghe nói gần đây Thường Dũng không khá giả gì, nửa năm trước bị anh vợ đánh bị thương nằm viện nửa tháng, sau khi chị anh ta biết chuyện này cũng rất tức giận, không quan tâm nữa. Thường Dũng dứt khoát hoàn toàn không về nhà, gần đây mấy công trình trên tay anh ta đều lục tục xảy ra vấn đề, anh ta còn tưởng rằng bị dính xui xẻo, dẫn con trai chạy đến trong miếu bái Phật."

Thậm chí cầu xin trước mặt anh, để anh nghĩ cách giúp. Lê Tiêu cũng không phải thật sự không còn cách nào khác, trước đó không cứng đối cứng với người ta là biết cuối cùng người thua thiệt là mình, nhưng khi đó chuyện Thường Dũng lén lút làm, Lê Tiêu nhớ rất rõ.

Anh không bỏ đá xuống giếng đã là rất khoan dung, còn có mặt mũi bảo anh nghĩ cách giúp, cho dù có cách anh cũng sẽ không nói.

Lê Tiêu biết người giàu đều mê tín, loại giàu có không có văn hóa như Thường Dũng thì càng mê tín, hỏi anh ta có phải bị dính xui xẻo không, kiến nghị anh ta đi tìm thấy phá giải.

Có lẽ Thường Dũng tin thật, còn thật sự chạy đi bái Phật thắp hương.

Lê Tiêu nhìn mà vui vẻ, trong lòng không nhịn được nghĩ, cho dù thật sự có thần linh thì cũng sẽ không phù hộ tên khốn này.

Lê Tiêu biết Giang Nhu là người tốt, thuận miệng nói: "Nếu như em lo lắng, anh đi hỏi giúp em thử xem."

Giang Nhu gật đầu, "Nếu như quá phiền thì thôi."

Lê Tiêu ném khăn mặt lên trên bàn trang điểm, xoay người ôm lấy người, "Cái này có gì mà phiền phức? Bây giờ tự thân Thường Dũng khó bảo toàn, anh rể anh ta cũng rút chức vụ của anh ta, cho dù sau đó có biết rồi tức giận, anh cũng nói chuyện của phụ nữ anh không quan tâm." Xưa nay Lê Tiêu chưa bao giờ che giấu mình có quan hệ tốt với vợ ở trên giới làm ăn, những người như Thường Dũng sẽ xem thường anh, cảm thấy anh bị vợ quản, sợ vợ, nhưng có mấy người sẽ cảm thấy anh là người đáng tin cậy, mà những người đó thường vô cùng thành công.

Hơn nữa Lê Tiêu cũng phát hiện một chuyện rất thú vị, chính là những người thật sự thành công phần lớn đều là gia đình hoà thuận, quan hệ vợ chồng hài hòa, ngược lại những kẻ bậc trung, ví dụ như quan lý cao cấp của một công ty lớn nào đó hoặc là ông chủ nhỏ có tiền, cũng rất dễ không khống chế được chính mình, quan hệ nam nữ hỗn tạp.

Tốc độ Lê Tiêu hỏi thăm chuyện rất nhanh. Ngày hôm sau đã trở lại nói Triệu Vân phòng bệnh VIP một bốn không hai ở bệnh viện số sáu, "Phó Phi nói với anh, Thường Dũng đã biết chị ấy nằm viện từ lâu nhưng vẫn không đi qua, quan hệ hai vợ chồng rất căng, cho tới bệnh tình thế nào, Phó Phi cũng không rõ ràng, bây giờ anh ta cũng không muốn quản chuyện của Thường Dũng, anh ta cảm thấy Thường Dũng không dựa dẫm được, chuẩn bị tìm việc làm một lần nữa."

Khi Lê Tiêu hỏi thăm chuyện với Phó Phi, Phó Phi chua xót nói với Lê Tiêu, còn nói từ khi Lê Tiêu đi, Thường Dũng thay đổi bảy, tám trợ lý cũng không thoả mãn, một kỹ sư đang khỏe mạnh như anh ta, bây giờ bị người nọ dằn vặt biến thành trợ lý, chuyện xấu gì cũng muốn anh ta xử lý, ngay cả trang trí nhà mới của bà hai cũng bắt anh ta quản lý.

Bà hai đó cũng là đồ phiền phức, cái này không hài lòng, cái kia lại không thích, ở chung một quãng thời gian với cô ta, thực sự là sống ít đi mấy năm.

Vừa nói vừa cảm khái anh đi rồi rất tốt, nếu không người xui xẻo chính là hai người.

Giang Nhu còn nhớ Phó Phi, lúc trước vừa tới phía Nam, người kia cùng làm việc với Lê Tiêu dưới tay Thường Dũng, làm người rất săn sóc chu đáo, tính tình cũng rất tốt.

"Anh ta hẳn rất dễ tìm được công việc, sao cứ làm cấp dưới của Thường Dũng?"

Lê Tiêu bình tĩnh nói: "Anh ta không ngốc, nếu như đi rồi, Thường Dũng chắc chắn sẽ không buông tha cho anh ta, hơn nữa trước đó anh ta có một khoản tiền vay mua nhà chưa trả hết."

Bây giờ nhà anh ta đã trả hết, thêm vào không coi trọng Thường Dũng, đương nhiên có những dự định khác.

Tên Phó Phi kia là kẻ tinh ranh, dám nói như vậy nhất định là Thường Dũng thật sự không xong rồi.

Giang Nhu gật gù, đột nhiên hỏi một câu, "Phó Phi có bạn gái chưa?"

Lê Tiêu nghe nói như thế, trong lúc nhất thời không hiểu kịp, khó hiểu nói: "Em hỏi cái này làm gì?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play